Nhìn con Audi A4L dần biến mất trước mặt, ánh mắt Trương Anh Duệ có gì đó khó hiểu.
Cho đến khi bóng chiếc xe đi khuất hẳn, ánh mắt Trương Anh Duệ mới trở về bình thường. Nghĩ đi nghĩ lại, chuyện này vẫn phải nói cùng Triệu Văn Đường.
- Bí thư, tôi là Trương Anh Duệ, ngài bận không? Có chuyện muốn báo cáo ngài một lát.
Tuy rằng Trương Anh Duệ bị mê mẩn trong chốc lát, nhưng lúc tỉnh táo bình thường, tên tiểu tử này gây khó dễ không hề kém.
- Ồ, chuyện gì? Nói đi.
Triệu Văn Đường thực ra chẳng có chuyện gì, đúng lúc đang trên máy tính ở văn phòng xem biểu đồ thị trường chứng khoán trong ngày thì nghe thấy Trương Anh Duệ, ngay lập tức liền tự nhắc nhở:
- Không nên liên quan đến vị đại tiểu thư đó chứ?
- Là như thế này, tiểu thư Lý Tuyết Âm quyết định quay về rồi.
- Uhm…ak?!
Triệu Văn Đường vốn dĩ còn đang mơ hồ chưa ý thức được rốt cục là chuyện gì, giống như đột nhiên bị người ta dùng dùi đâm vào, từ trên ghế nhảy phắt dậy.
- Cái gì? Tiểu thư Lý Tuyết Âm sắp quay về sau? Bao giờ đi? Không được, tôi phải đi tiễn tiểu thư Lý Tuyết Âm.
Lúc ấy, trong lòng không kìm được bèn chửi đổng một câu:
- Những tên phục vụ cho Lý Tuyết Âm đầu làm bằng cái gì không biết? Tin tức quan trọng gì cũng đều không hồi báo?
Nếu nói như vậy, thật oan ức cho mấy người vệ sĩ đen đủi, quyết định này của Lý Tuyết Âm hoàn toàn là nhất thời, đến hành lí của mình một chút cũng chưa kịp thu dọn, đám vệ sĩ chỉ có nhiệm vụ hộ tống Lý Tuyết Âm ra ngoài chơi, ai có thể ngờ được rằng suy nghĩ của vị tiểu thư này lại thay đổi như chong chóng?
- Bí thư Triệu, tiểu thư Lý Tuyết Âm đã đi rồi, vừa đi.
Trương Anh Duệ cười khổ sở thông báo.
- Cái gì? Đi rồi sao?
Nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng trong vụ này, Triệu Văn Đường bỗng chốc nổi giận, không kìm được lửa giận bốc lên bừng bừng:
- Trương Anh Duệ, cậu nói làm thế nào đây? Làm gì để ăn đây? Tiểu thư Lý Tuyết Âm muốn về Bắc Kinh, chuyện lớn như vậy, sao cậu lại không sớm hồi báo? Hả? Trong đầu cậu có biết tư duy logic không đấy?
Hứ! Anh nói vậy là có ý gì? Tự dưng bị mắng cho một trận té tát, Trương Anh Duệ cũng thấy phẫn nộ.
- Anh tưởng rằng anh là ai chứ? Anh nghĩ anh hơn tuổi thì là cái gì chứ? Hứ! Cái thứ gì chứ? Nói một câu khách sáo cho anh biết, phải xem bản thân anh là nhân vật thế nào đã?
Đến Trương Anh Duệ cũng không ý thức được, cùng với năng lực ngày càng lớn mạnh của mình, bản thân dường như cũng ngày càng khó khống chế cơn giận. Bản thân bực bội là dễ dàng trút tiết ngay. Dù có người đã nói thế với Trương Anh Duệ, cậu cũng không chịu thừa nhận, bản thân đã thay đổi rồi? Không còn tính cách hiền hòa nhu mì như trước kia.
Trong lòng vừa tức giận, Trương Anh Duệ không thể dùng những lời tôn kính như vừa rồi.
- Bí thư, không phải tôi không muốn nói cho anh, là cô Lý Tuyết Âm có chuyện muốn trở về, tôi nói anh muốn chào hỏi cô ta, nhưng tiểu thư Lý Tuyết Âm không cho phép…À, phải rồi, trước lúc đi, cô Lý Tuyết Âm nói muốn đến kinh thành thăm một vị trưởng bối.
Giả truyền thánh chỉ, Lý Tuyết Âm nói không cho Trương Anh Duệ đem thông tin mình rời đi báo cho Triệu Văn Đường hồi nào chứ? Nhưng những lời này của Trương Anh Duệ hiệu quả lại cực kì rõ rệt. Giống như một nhát rìu chí mạng, dọa Triệu Văn Đường cứng họng.
Gì? Đã đi rồi à? Còn không cho mình biết? Còn đến kinh thành thăm vị trưởng bối? Triệu Văn Đường trong lòng đột nhiên hết bực, nhưng đổi lại là một cảm giác đau đớn xâm chiếm! Hết rồi!
Vị trưởng bối ở Bắc kinh của Lý Tuyết Âm là ai? Đương nhiên là phó tỉnh trưởng thường vụ Lý Trường Giang còn không báo với mình một tiếng đã đùng đùng bỏ đi rồi. Chắc chắn là Lý Tuyết Âm đã bất mãn với mình điều gì, tìm chú mình để kể tội!
Tuy rằng hai ngày nay trong lòng Triệu Văn Đường đều cầu nguyện đừng xảy ra vấn đề gì với bà cô Lý Tuyết Âm, đừng đem phiền phức đến cho mình, nhưng tình hình bây giờ lại trở nên nghiêm trọng rồi.
Tin Lý đại tiểu thư rời đi không phải do nhà khách huyện ủy thông báo mà lại là do Trương Anh Duệ thông báo cho mình? Vậy chuyện này…liệu có phải là không hầu hạ tốt bà cô này không? Bà cô này tức giận rồi? Còn không thèm ý kiến gì với mình chứ?
Nghĩ đến điểm này, ruột gan của Triệu Văn Đường cồn cào hết cả lên: Triệu Văn Đường, anh xem anh kìa, còn giả vờ làm cái đuôi sói? Biết rõ vị công chúa nhà họ Lý ở trên địa bàn nhà mình còn không sớm xin hồi báo, nghĩ tất cả các cách để hầu hạ tốt vị tiểu thư này? Ngươi xem ngươi làm thế nào, cùng ngồi trong một tòa nhà với vị đại gia kia, cũng khó trách vị công chúa nhà họ Lý tức giận…đắc tội với bà cô này đúng là tự tìm chỗ chết rồi?
Vừa nghĩ đến tiếp theo phải đối mặt với sự o ép của vị tỉnh trưởng. Trong giây lát, Triệu Văn Đường cảm thấy con đường quan lộ của mình thật là mù mịt, hai bên thái dương giựt giựt không ngừng, trước mắt biến thành màu đen, quả thực một chút hy vọng cũng không có…Triệu Văn Đường đáng thương…đã bị những lời của Trương Anh Duệ và sự tự kỉ ám thị của mình dọa đến phát khiếp rồi.
Sao lại thế này? Sao bên đó đột nhiên lại không có động tĩnh gì? Trương Anh Duệ hơi chút bực bội.
Dỏng tai lên nghe ngóng cẩn thận, dường như tiếng thở của Triệu Văn Đường vẫn đang ở đó, chỉ có điều tiếng thở…gấp gáp giống như thổi vào ống gió, chuyện gì đây?
Có điều đây cũng không phải là chuyện khó nghĩ gì, hai con ngươi đảo hai vòng, Trương Anh Duệ haha cười:
- Hiểu rồi, chắc là do mình dọa.
Được, ngươi biết sợ là tốt! ngươi không biết sợ, lão tử sao có thể mò được lợi ích? Trương Anh Duệ rất vừa ý, đột nhiên cảm thấy, hóa ra cáo mượn oai hùm cũng là một nghề nghiệp rất có tiền đồ.
- E hèm…
Trương Anh Duệ ho hai tiếng, thể hiện sự tồn tại của mình với Triệu Văn Đường ở đầu dây bên kia điện thoại:
- Bí thư đại nhân, ngài có ở đấy không? Tôi vẫn ở đây? Bí thư, ngài xem, tiểu thư Lý Tuyết Âm vừa đi, ngài có phải hồi báo một tiếng cho lãnh đạo trong thành phố?
Đúng vậy!
Nghe thấy những lời này của Trương Anh Duệ, Triệu Văn Đường bỗng nhiên như sáng dạ ra, giống như người chết đuối vớ được cọc, không cần biết cái cọc này có chịu được sức nặng của mình hay không. Tóm lại cứ bám vào đã rồi tính sau: tuy tiểu công chúa Lý gia đối với mình rất có ác cảm nhưng trước lúc đi cũng đã thông báo qua một tiếng với tên tiểu tử Trương Anh Duệ, khả năng quan hệ của hai người này không tồi. Thế cũng tốt, có thể để tên tiểu tử này trước mặt vị công chúa nói tốt một vài câu cho mình, bảo vệ cái ghế chắc cũng không thành vấn đề gì?
Còn về “như thế, như thế” rốt cuộc bản thân phải trả giá bao nhiêu thì Triệu Văn Đường không lo lắng được nhiều đến vậy. Trời đất bao la, đều không lớn bằng việc bảo vệ ghế ngồi dưới mông mình.
Còn về đám lãnh đạo trong thành phố…lão tử lo ngươi nhiều như vậy!