Cũng đã thấy Trương Anh Duệ tiễn Lý Tuyết Âm, trong lòng cũng thật hâm mộ người trẻ tuổi, nếu không có tên tiểu tử này ra tay trượng nghĩa, ngộ nhỡ cô cháu gái bảo bối của Lý lão có làm sao thì… nhưng mọi người đều một lòng suy nghĩ về những điều tốt, cho dù đại tiểu thư Lý Tuyết Âm có bị tên khốn nạn nhà Chu Anh Thành sờ soạng một chút, những người này đã biết đó là xui xẻo.
Nếu đổi lại là cháu gái của các quan chức ở đây như thế thì họ cũng biến thành như vậy mà thôi, con trai quan chức mà trong cửa hàng dám ngang nhiên trêu chọc…ngoài Lý lão còn có các bằng hữu, thế nào mà không giận tím mặt cho được?
Nghĩ đến đây có thể mọi người đều rùng mình, cổ đại có nói: Thiên tử giận giữ thì trăm vạn người phải dập đầu, có thể Lý lão giận giữ không đến mức đấy nhưng cũng khiến mọi người không chịu được. Ông không hề khách khí nói:
- Lần này là Trương Anh Duệ đã liều lĩnh xông ra cứu, mọi người mới còn đường làm quan.
Có nghĩ là, mọi người phải nhìn Trương Anh Duệ với ánh mắt ôn hòa và đôn hậu, một cái hai cái cũng phải tươi cười. Bây giờ lại nhìn thấy bộ dạng may mắn của Trương Anh Duệ với cháu gái Lý lão, thì hình như ấn tượng của cô nàng đối với tên tiểu tử này không tồi? Vốn dĩ còn lo không tìm ra cách làm quan vào nhà Lý lão nhưng trước mắt dường như con đường ấy đang rộng mở rồi.
Giờ phút này “ con đường lớn” đang phải làm gì? Thật là đáng thương, nó đang bị uy hiếp.
- Hãy nhớ kĩ, phải gọi điện thoại cho tôi, nếu anh dám quên tôi sẽ không tha thứ đâu!
Lý Tuyết Âm được văn phòng thi ủy đặc biệt nghênh đón bằng chiếc Toyota, cô giơ nắm tay nhỏ trắng như tuyết hung tợn, uy hiếp Trương Anh Duệ.
- Vâng, vâng, vâng. Lời của Lý đại tiểu thư là cao nhất, tiểu nhân nhất định sẽ ghi lòng tạc dạ, chấp hành chỉ thị cao nhất này.
Trương Anh Duệ cười đùa, vỗ ngực cam đoan với Lý Tuyết Âm, một chút cũng không hề bị người khác uy hiếp.
- Coi như anh thức thời!
Lý Tuyết Âm gật đầu, vừa lòng mới vòng qua Trương Anh Duệ lên xe.
Thấy Lý Tuyết Âm và Trương Anh Duệ rất thân mật, Phó thị trưởng thành phố Lỗ Nam Tạ Ngọc Quốc động lòng: “Nếu có thể mượn được sức mạnh của tên tiểu tử này, để hắn bên cạnh mình, đây chẳng phải là…
Tại sao qua nhiều năm như vậy rồi mà mình vẫn chỉ là Phó thị trưởng, thậm chí cái ghế Phó thị Trưởng thường vụ đã cố gắng nhiều năm như vậy rồi mà vẫn chưa lên được? Còn không phải là sau mình không có người nâng đỡ sao? Nếu có thể ôm được chân Lý lão thì có điểm tựa rồi, từng bước, từng bước ai còn dám giành ghế của mình nữa.
Hơn nữa quan trọng nhất là người thanh niên kia vẫn đang buôn bán, nhất định tên tiểu tử này sẽ làm ăn lớn, đến lúc đó lại càng trợ giúp được mình nhiều, khi đó mình có quan hệ, có nhân vật quan trọng, thì muốn có tiền ai có thể ngăn cản được mình.
Mà tất cả điểm mấu chốt đều ở người thanh niên kia.
Càng nghĩ càng muốn, Tạ Ngọc Quốc càng thấy rằng đây là vị trí sáng giá, là con đường rộng rãi. Tạ Ngọc Quốc đang nóng lòng phải nhanh chóng hành động, áp dụng với Trương Anh Duệ.
Tạ Ngọc Quốc hiểu, mình có thể ý thức được điều này thì những người khác cũng không phải là ngu, một khi để người khác đoạt trước thì cơ hội vất vả của mình sẽ tiêu hết.
Trương Anh Duệ vẫn còn mù mờ không biết, bây giờ đã có người để ý đến cái đầu của hắn, hắn là con mồi số một.
Mấy ngày nay Lý Phú Qúy luôn luôn hoảng sợ.
Hôm đó, ông ta ăn cơm ở Đắc Nguyệt Lâu thấy Trương Anh Duệ dám chọc tức con trai Chu bí thư tiếng tăm lừng lẫy, vốn dĩ ông ta rất vui về sự uy hiếp của Trương Anh Duệ, trong lòng vui mừng như điên mãi không thôi, ai dám chọc vào vị Tiểu Phách Vương này không phải là muốn tìm đến cái chết hay sao? Người ta là con của bí thư huyện ủy cơ đấy.
Sự tình đang phát triển như kịch bản phỏng đoán của Lý Phú Qúy, lúc này ông ta đang vô cùng vui sướng! Nhưng sau đó mọi chuyện phát sinh lại khiến ông ta phải trợn tròn mắt: Bí thư huyện ủy Chu Anh Thành lại bị chuyện của con làm mất chức, vốn dĩ là Trương Anh Duệ sẽ chết chắc nhưng lại như con cá xoay trong miệng người.
Kích động Lý Phú Qúy là Trương Anh Duệ còn lấy được đơn đặt hàng 150 chiếc xe máy cho đội cảnh sát giao thông, không khéo hỏng mất ông ta vội vàng lấy điện thoại gọi cho Phó cục trưởng công an huyện, không để ông ta mở lời trước, Lưu Thành Hỉ đã mắng té tát:
- Đồ khốn khiếp, Lý Phú Qúy ngươi là đồ khốn khiếp, ngươi có biết lão tử suýt bị ngươi hại chết không hả? có đứa cháu như mày thật là tám đời vô phúc!...
Lý Phú Qúy bắt đầu cảm thấy chân mình như nhũn ra.
Trận mắng này khoảng nửa tiếng, sau khi đợi cho Lưu Thành Hỉ ở đầu dây bên kia mắng mệt thì thôi, Lý Phú Qúy lúc này mới lo sợ hỏi xem rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì.
Còn có thể xảy ra chuyện gì được, là ngày hôm qua lúc Trương Anh Duệ không thoải mái với Lưu Thành Hỉ thì coi như xong nhưng phiền toái là Cục trưởng Lưu đã nói lại với giám đốc Lý, mọi người làm ăn, bôn bán vui vẻ nha.
Lưu Thành Hỉ không ngu, đương nhiên là biết chuyện gì xảy ra, cũng biết Trương Anh Duệ nể mặt mình chưa đuổi mình. Lúc đó Đại cục trưởng Lưu đổ mồ hôi lạnh, ông ta sợ nếu chuyện này mà gặp phải tiểu nhân thì cơ hội của mình không phải là đi tong một cách dễ dàng sao?
Nhưng hình như người ta còn thả cho mình một con ngựa không tỏ vẻ gì. Biết mình tránh được kiếp nạn Lưu Thành Hỉ nhìn Trương Anh Duệ cũng là kẻ biết làm người nên bây giờ cũng bớt lo hơn, còn đương nhiên là không vừa mắt với tên Lý Phú Qúy.
Không ngờ là vì chuyện này! Lúc này Lý Phú Qúy nghĩ lại mới cảm thấy sợ, như vật là mình vừa mới dạo qua Qủy Môn Quan một vòng rồi.
- Lý Phú Qúy ta cho ngươi biết, sau này hãy làm ăn, buôn bán cho thành thật, nếu để ta biết ngươi làm tổn hại đến thanh danh của lão tử, để xem ta có đánh chết ngươi không?
Lần này Lưu Thành Hỉ tức giận, tên khốn nạn này lại làm phiền toái đến tổ tông, nếu có lần sau ai dám cam đoan hắn ta còn được may mắn như vậy, ông ta lại hung tợn uy hiếp:
- Mặt khác, hãy thành thật mà nhận lỗi đi, thì may ra lão tử không chặt đứt cái chân thối của ngươi.
Nói xong không đợi Lý Phú Qúy nói gì ông ta đã cúp điện thoại.
Lời của cậu, Lý Phú Qúy không dám không nghe, bởi vì trong huyện Lưu Thành Hỉ có vị trí tương đối cao, vị này là chủ nhân có một không hai, lời ông ta nói ra có ai cho rằng không đáng lo? Lần này ông ta nổi cơn thịnh nộ như vậy khiến Lý Phú Qúy một chút suy nghĩ đùa giỡn cũng không có.
Nhận lỗi, Lý Phú Qúy đi một vòng trong phòng rồi lấy từ ngăn kéo ra vỗn dĩ đó là hai phần quà định tặng là hai chai rượu Phi Thiên và Mao Đài, suy nghĩ một chút thấy có vẻ không đủ lại cắn rằn lấy ra cây sâm đã mua hơn 1 vạn, ông ta để lên ghế nhìn cả sâm cả tiền lên núi đã tiêu của mình hết hơn 2 vạn.
Thấy ông ta mang theo đồ vật kia với vẻ bất an, Trương Anh Duệ thấy sắc mặt ông ta không được tốt nhưng nghĩ mình cũng có tư cách không cho người khác xem sắc mặt.
- Ông chủ Lý? Làm gì vậy? ngài là nhất tôn đại thần sao lại tìm đến cái miếu nhỏ của tôi thế này?
- Ông chủ Trương cứ đùa.
Lý Phú Qúy có vẻ tươi cười, làm cho Trương Anh Duệ thấy sắc mặt không tốt của mình là không đáng lo:
- Lúc trước là do lão Lý tôi không hiểu chuyện, đã xúc phạm ngài, tôi đến để nhận lỗi với ngài.
- Bỏ đi, đồ vật này coi như xong.
Lúc trước Trương Anh Duệ còn cho là mình đã gây ra phiền toái cho Lý Phú Qúy nhưng bây giờ thì không có gì nữa rồi nhưng tuy để cho Lưu Thành Hỉ chút thể diện hắn nghĩ nhất định phải cho ông ta một bài học:
- Ông chủ Lý, tiền thì tôi cũng không cần, như vậy đi hôm nào đó ông mời chúng tôi tụ họp lại, sau đó nói lời xin lỗi tôi trước mặt mọi người, kính chén rượu, thì chuyện này coi như xong.
- Hả?
Không ngờ đến kết quả này Lý Phú Qúy ngẩn cả người.
- Sao vậy? ông chủ Lý không muốn ư?
Sắc mặt Trương Anh Duệ trầm xuống.
- Không, không, đồng ý, tôi đồng ý!
Không ngờ Trương Anh Duệ lại khinh địch như vậy, sợ hắn đổi ý Lú Phú Qúy gật đầu liên tục.
- Đồng ý là được rồi, ông chủ Lý ông phải nhớ kĩ, hôm nay có kết thúc như vậy đều là nhờ vào thể diện của cậu của anh, hôm qua vì ông mà đã đặc biệt cầu xin tôi…Nói nhỏ hậu quả thế nào chỉ có ông tự đoán đi?
Trương Anh Duệ lạnh lùng nói 2 câu cho tên này khỏi vênh váo.
- Vâng, vâng, đa tạ, tôi biết là ông chủ Trương khoan hồng độ lượng!
Lý Phú Qúy vừa vui mừng, vừa không yên tâm, tuy trước mắt mọi hiềm khích đều được hóa giải nhưng bây giờ phải tính sao? Có được kết thúc như vậy là người ta đã giữ thể diện cho cậu mình rồi.
Bây giờ ông ta đã chịu thua, người ta có quan hệ nhiều hơn mình, còn cho mình cơ hội giải thích là còn nể mặt còn chưa thấy đủ hay sao?