Vào ngày hôm sau, tin tức ông chủ Lý của Thực Phẩm Dương Quang trên thị trấn cho Phó Chủ tịch Thị trấn Trương Anh Duệ “mượn” một chiếc xe Santana Zhijun hộp số tự động, ngay lập tức bay khắp toàn bộ trong tòa nhà làm việc của chính quyền thị trấn.
Cơ cấu chính Đảng của cấp hương trấn không giống như là cơ quan Đảng ủy phía trên, tài lực có hạn, quy mô cũng nhỏ, cho nên Đảng ủy, chính quyền và Hội đồng nhân dân cùng sử dụng chung một tòa nhà, có chút tin tức to nhỏ gì, không tới thời gian mấy giờ, toàn bộ người làm việc trong tòa nhà, bao gồm cả bác gái quét dọn vệ sinh, tất cả đều đã biết.
Nghe được tin tức xong, mọi người nhất tề cùng hít vào một ngụm lương khí! Ánh mắt nhìn về phía phòng làm việc của Phó Chủ tịch Thị trấn Trương và bản thân Phó Chủ tịch Thị trấn Trương, đều tràn ngập kính nể và thán phục.
Xe làm việc của Đảng ủy và chính quyền thị trấn cũng không ít, ngoại trừ sáu chiếc xe có rèm che ra, còn có một chiếc Pickup và hai chiếc xe tải, ngoài ra còn có năm chiếc xe máy, tính lên thì đám lãnh đạo Đảng ủy và chính quyền thị trấn mỗi người một chiếc xe đảo cũng không phải là không được, nhưng ngươi bảo lãnh đạo lái một chiếc Pickup hay là xe tải đi làm? ! Đùa vui cái gì thế, có lãnh đạo nào muốn làm như thế? Còn có muốn giữ hình tượng lãnh đạo nữa hay không? Có muốn giữ uy nghiêm của lãnh đạo hay không l?
Ai dám nói với lãnh đạo như vậy, khẳng định ngay lập tức chính là một cáii tát tai đánh qua.
Cho nên đám lãnh đạo Đảng ủy thị trấn, rất tự giác dựa theo thứ tự bài danh trước sau, sử dụng sáu chiếc xe rèm che: Bí thư Đảng ủy Thị trấn Lưu Kim Quốc sử dụng chiếc xe tốt nhất trên trấn: Passat, Chủ tịch Thị trấn Quách Thắng Siêu lái một chiếc Santana Zhijun cần số bằng tay, bốn vị Đảng ủy lãnh đạo còn lại, đều là Poussin cùng một màu, ba vị sau cùng không có xe dùng, tự nguyện lái xe nhà mình, cũng không lựa chọn lái xe Pickup và xe tải trên trấn.
Nhưng còn bây giờ thì sao, Phó Chủ tịch Thị trấn lại có thể Santana Zhijun hộp số tự động đời cao nhất! Đời so với chiếc xe Santana Zhijun của Chủ tịch Thị trấn còn cao hơn nữa!
Xe của Phó Chủ tịch Thị trấn xếp cuối cùng, lại có thể còn tốt hơn so với xe Chủ tịch Thị trấn lái, đó là cái tình huống gì? Ý thức được điểm này, mọi người không khỏi nhìn nhau hoảng sợ: Phó Chủ tịch Thị trấn Trương này xem ra có chút phạm huý kiêng kị. Chủ tịch Thị trấn Quách cũng không phải người độ lương gì, ngươi lái một chiếc xe so với xe của y còn tốt hơn, Chủ tịch Thị trấn Quách sẽ nghĩ như thế nào? Này, xe của ngươi cũng dám tốt hơn so với xe của ta, ngươi có phải muốn bò đến trên đầu ta không thế?
Nếu như Chủ tịch Thị trấn Quách thực sự nghĩ như vậy, vậy không phải là muốn mạng của Phó Chủ tịch Thị trấn Trương sao, có lẽ sẽ ném cả đôi dép tới trên người Phó Chủ tịch Thị trấn Trương đó? Ở trong suy nghĩ của mọi người, nếu như Phó Chủ tịch Thị trấn Trương “thức thời”, mau chóng đổi xe của mình với xe của Chủ tịch Thị trấn Quách mới là đúng đắn, bằng không đó chính là phạm vào sai lầm mang tính “nguyên tắc”, nói không chừng Chủ tịch Thị trấn Quách người đã sớm chờ Phó Chủ tịch Thị trấn Trương chủ động biểu thị ở điểm này rồi.
Tất cả mọi người biết, vấn đề này một khi xử lý không tốt, chính là sẽ phải mất mạng đó.
Chẳng qua, cho dù nói như thế nào, tất cả mọi người cũng không thế nào xem trọng Phó Chủ tịch Thị trấn Trương, nguyên nhân rất đơn giản, cánh tay vĩnh viễn không vắt qua được bắp đùi, thuộc hạ vĩnh viễn không hơn được nữa lãnh đạo mà, bằng không còn muốn làm lãnh đạo để làm gì?
Nhưng một tuần trôi qua, Phó Chủ tịch Thị trấn Trương tựa hồ cũng vẫn không cảm thấy không có gì không tốt đối với cái vấn đề mang tính nguyên tắc này, lại có thể vẫn lái chiếc xe có đẳng cấp còn cao hơn so với xe của Chủ tịch Thị trấn Quách, thảnh thơi mà đi làm như trước.
Một tuần sau, ý thức được điểm này, tất cả mọi người trong chính quyền thị trấn là khiếp sợ tới cực điểm!
Rốt cuộc là Phó Chủ tịch Thị trấn Trương quá ngu ngốc quá ngây thơ, không có ý thức được vấn đề này, hay là Phó Chủ tịch Thị trấn Trương đã định liệu trước nắm chắc được, Chủ tịch Thị trấn Quách cũng không thể làm gì được Phó Chủ tịch Thị trấn Trương? Thế nhưng. . . Điều này sao có thể? !
- Hừ! Tôi xem na, tiểu tử kia cũng không biết mình có mấy phân lượng.
Lúc ăn cơm buổi trưa, Ủy viên Đảng ủy Thị trấn, Chủ nhiệm Hội liên hiệp phụ nữ Thị trấn Trịnh Na một bên hất đi đồ ăn của mình, một bên oán hận nói.
Từ khi thấy được chiếc Santana Zhijun mới tinh kia của Trương Anh Duệ, Trịnh Na liền đỏ mắt thật lâu, đối với việc Trương Anh Duệ dám không dựa theo “quy củ” đem chiếc xe này cống hiến cho mình sử dụng, hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại hồn nhiên quên mất, cho dù là dựa theo quy củ, đây cũng là chiếc xe có rèm che thứ bảy trong chính quyền thị trấn, dù thế nào cũng không tới phiên Ủy viên Đảng ủy Thị trấn xếp hạng thứ 8 như cô ta.
Đố kỵ tới cùng cực, làm cho Trịnh Na ngay cả ăn uống cũng đều kém đi không ít.
- Phó Chủ tịch Thị trấn Trương này, chính là có chút quá. . .
Phó chủ nhiệm Hội liên hiệp phụ nữ Thị trấn Mã Lâm phụ họa gật đầu, bộ dạng tràn đầy đồng cảm :
- Dù thế nào cũng phải đem xe giao cho lãnh đạo phân phối chứ, cái dạng này như hắn, thực sự là. . . Nói một câu vô tổ chức vô kỷ luật cũng không quá phận! Làm sao mà bí thư Lưu cũng không nói tới chuyện này.
Những lời này dường như lửa cháy đổ thêm dầu! Làm bát đựng cơm với đồ ăn rung rẩy, Trịnh Na thật sự là không có hứng gì ăn uống “ba” một tiếng căm tức buông chiếc đũa xuống, buồn bực nói:
- Lưu Kim Quốc kia, cũng là một tên trứng mềm!
Lời này Mã Lâm cũng không thể tiếp được, chuyện của chủ nhiệm Trịnh và bí thư Lưu, tất cả mọi người cũng nghe nói qua, có người nói không ít người đều thấy lúc nghỉ trưa chủ nhiệm Trịnh đi đến phòng làm việc của bí thư Lưu báo cáo công tác, một lần báo cáo chính là hơn nửa giờ, như vậy tự nhiên chủ nhiệm Trịnh có thể nói bậy về bí thư Lưu, nhưng không có nghĩa là chính mình cũng có thể nói. Nịnh bợ lãnh đạo thì nịnh bợ lãnh đạo, nhưng nặng nhẹ trong đó, Mã Lâm vẫn là có thể phân rõ.
- Không ăn nữa!
Trịnh Na căm giận đứng lên, xoay người liền hướng ra phía ngoài đi ra:
- Công tác này, càng làm càng không thú vị, liều chết làm việc lại có thể còn không bằng kẻ cái gì cũng không làm, không có ý nghĩa!
Chủ nhiệm Hội liên hiệp phụ nữ ngài làm được bao nhiêu? Hoạt động của Hội phụ nữ, còn không phải đều là tôi giúp ngài làm sao, ngài làm được gì chứ? Trong lòng Mã Lâm, nổi lên ý tứ phẫn hận.
Trương Anh Duệ đương nhiên biết mình bất tri bất giác đã trở thành nhân vật chủ đề trong chính quyền thị trấn, thế nhưng đối với điểm này, Trương Anh Duệ không thèm quan tâm, mấy ngày nay Trương Anh Duệ đang cân nhắc, vẫn đều là làm sao mở ra được cục diện công tác. Nguyên nhân rất đơn giản, ngươi không công tác, sẽ không có thành tích, không có thành tích, thì làm sao bò về phía trước chứ?
Nhưng cục diện này không phải nói mở là có thể mở được, cần phải tìm được một điểm mấu chốt thích hợp mới được, cái điểm mấu chốt này, chính là quan mới nhậm chức châm lên ba mồi lửa, đám lãnh đạo chuyên môn dùng để mở ra cục diện trong công tác, tạo nên quyền uy của mình. Chẳng qua đối với điểm này, Trương Anh Duệ cũng không nóng nảy, trong lòng Trương Anh Duệ có loại cảm giác, điểm mấu chốt mở ra cục diện, rất nhanh sẽ tới rồi.
... ...
Tục ngữ nói thật là hay, quan mới nhậm chức châm ba mồi lửa, nhưng sau một tuần trôi qua, Phó Chủ tịch Thị trấn Trương lại có thể ngay cả một mồi lửa cũng chưa đốt lên. Phó Chủ tịch Thị trấn Trương không có đốt ba mồi lửa này, nhưng thật ra lại dọa cho không ít người sợ hãi.
Đây tuyệt đối không phải là cái tình huống tốt gì!
Đám thuộc hạ một mực chờ Trương Anh Duệ nhóm lửa, cả đám đều đề cao cảnh giác: căn cứ theo kinh nghiệm quá khứ mà xem, lãnh đạo mới tới không nhóm lửa, thông thường chỉ có một loại khả năng, đó chính là lãnh đạo đang tìm đối tượng để nhóm lửa, tranh thủ một mồi lửa liền thiêu sạch sẽ kẻ đó!