Trong lòng Trương Anh Duệ lập tức căm tức: Ta nói Lưu Kim Quốc, ức hiếp người cũng đừng có ức hiếp thế chứ, thảo nào… ta nhìn người giống như loại người không có tâm vậy.
Thế nhưng nói thế nào Lưu Kim Quốc cũng đã làm bí thư huyện ủy nhiều năm rồi,chuyện thế này sao có thể chưa nghĩ qua? Câu nói tiếp theo của Lưu Binh làm biến mất tức giận trong lòng Trương Anh Duệ:
- Bí thư Lưu còn nói, trưởng trấn ngài nếu đã bỏ ra nhiều công sức như vậy, cũng không thể bạc đãi ngài, đợi sau khi xây nhà xong, sẽ có 2 căn là của ngài, còn về tiền thì ngài chỉ cần đóng 1 căn là được rồi.
- Hai căn à?
Mắt Trương Anh Duệ lập tức sáng lên:
Là ý gì? Lần này xây nhà tầng à? 2 căn nhà chỉ cần trả tiền 1 căn, Trương Anh Duệ lập tức vuốt cằm xem xét:
Nếu như vậy, chuyện này cũng không phải không thể giúp… nếu là nhà tầng, thì ít nhất cũng phải 240 đến 250 mét vuông, cũng không dễ xây nhà tầng đâu. Còn về mình sao lại trả tiền có 1 căn mà có được tận 2 căn, đối với Trương Anh Duệ mà nói, đây không phải là vấn đề gì, kể cả là 2 căn đều phải trả tiền thì có làm sao, vấn đề mấu chốt là mình có động đến cả 2 căn đó không, thậm chí mình có đủ tư cách để sở hữu 2 căn nhà đó, mình bỏ ra nhiều công sức như vậy, 2 căn nhà đó có đúng là thỏa đáng.
- Đúng thế.
Lưu Binh cười hì hì gật đầu:
- Ý của bí thư Lưu mà làm phúc lợi cho mọi người, đơn giản xây cái nhà to 1 chút, mà mọi người cũng muốn bỏ tiền ra, ý của bí thư Lưu là, căn phòng của các vị đảng ủy đảng viên là nhà tầng, ngoài ra diện tích khoảng 150 mét vuông, nếu điều kiện cho phép. Có thể có cả thang máy nữa.
Nhà 6 tầng, 1 tầng nhà nhiều nhất là 3 căn, cả tòa nhà có 18 hộ… thế nhưng vấn đề bây giờ là mới có 10 phòng còn trống.
Lưu Binh hình như biết trong lòng Trương Anh Duệ đang nghĩ cái gì, nên giải thích thêm cho Trương Anh Duệ 1 chút:
- Ý của bí thư Lưu là, xây tầng của căn nhà này, 6 tầng căn là đủ tồi, thế nhưng chuyện như vậy, lãnh đạo quận chắc cũng phải xem xét 1 chút.
Hiểu rồi, có 9 vị thành viên đảng ủy, mình được phân 2 căn cũng được, thế nhưng sao giữ lại mấy căn để “ khởi động” cho mấy vị lãnh đạo trên quận làm gì? Còn mấy căn còn thừa lại, bí thư đảng ủy trấn và tổng trưởng trấn toàn quyền sở hữu phải không? Nếu không mọi người sao phải nhúng tay vào hết làm gò? Mình có 2 căn thế chẳng phải là nổi bật lắm sao.
Đương nhiên, mình tốn nhiều công sức như vậy, đổi lấy 1 căn nhà thế này, chắc chắc là không có lời, nhưng cái này… hoàn toàn có thể dựa vào bí thư Lưu dò xét 1 chút.
Thế nhưng bây giờ, chuyện này Trương Anh Duệ chắc chắn không thể vỗ ngực đảm bảo với bí thư Lưu, nói chuyện này ông giao cho tôi, chắc chắn là không vấn đề gì, kể cả là tôi có mối quan hệ, thế nhưng cũng phải là để mọi người biết là tôi đã tốn nhiều công sức thế nào chứ.
Nghĩ như vậy, Trương Anh Duệ chậc lưỡi, vẻ mặt khó xử:
- Cái này… chủ nhiệm Lưu, tôi cũng không giấu ông, bên cục tài nguyên quốc gia tôi cũng không có quan hệ mấy, chuyện này tôi hỏi giúp không vấn đề gì, thế nhưng không dám đảm bảo kết quả.
- Được, ông đống ý hỏi giúp tôi là được rồi, Lưu Binh biết, để Trương Anh Duệ tốn nhiều công sức như vậy nhưng chỉ đổi lấy 1 căn nhà, điều này không tránh khỏi bắt nạt người ta quá. Đến lúc đó Trương phó trưởng trấn muốn cò kè thêm với bí thư Lưu, lúc này gật đầu, bộ dạng như trút được ghánh nặng:
- Chuyện này trưởng trấn vất vả như vậy… tôi sẽ báo tin tốt này với bí thư, đúng rồi.
Lưu Binh khẽ dặn dò Trương Anh Duệ 1 câu:
- Chuyện này bây giờ vẫn là 1 ý tưởng trong đầu bí thư , chuyện này…
- Tôi biết rồi.
Trương Anh Duệ tủm tỉm cười:
- Phải giữ bí mật nếu không sẽ kích động đến công việc mọi người.
Biết được tin này, mọi người đến lúc đó nhất đinh sẽ loạn lên, đến lúc đó mấy vị thành viên đảng ủy sẽ gặp phiền phức lơn. Để tránh công tác “bị động” , công tác bảo mật là rất cần thiết. Nói xong chuyện này, Trương Anh Duệ cười đùa với Lưu Binh 1 câu:
- Đúng rồi chủ nhiệm Lưu, tôi hỏi 1 chút, ông có quan hệ gì với bí thư Lưu không, cùng họ Lưu cả, trùng hợp quá đi.
Vấn đề này Trương Anh Duệ thắc mắc trong lòng đã lâu, nhưng chưa hỏi bao giờ thôi, lúc này hỏi vấn đề này, tuy rằng không tránh khỏi tỏ ý lãnh đạo nghi ngờ, nhưng trái lại, xem ra cũng có ý lãnh đạo tỏ ý thiện chí.
- Cái này.
Lưu Binh do dự 1 chút:
- Thật đúng là không có quan hệ gì cả, thế nhưng nói có quan hệ thì đúng là có 1 chút.
Còn về có quan hệ gì, Lưu Binh nhất định không chọi nói, cái này là đương nhiên, nói cho người ta như thế là đã đủ mất mặt lắm rồi, ngươi còn mong chờ người ta nói là quan hệ gì với bí thư Lưu nữa à?
Tôi nói này, không có chút quan hệ gì, 2 người đều họ Lưu, ngươi Lưu Binh hay là tâm phúc của hắn Lưu Kim Quốc, trong lòng Trương Anh Duệ cũng có chút nghi ngờ, thế nhưng… xây nhà? Trương Anh Duệ đột nhiên phản ứng lại:
- Xây nhà không vấn đề gì.
À hình như bạn mình cũng có người làm công ty kiến trúc phải không? Chuyện này chẳng nhẽ lại để người ngoài làm. Chờ Lưu Binh ra ngoài, Trương Anh Duệ gọi điện thoại cho Vương Mãnh:
- Tôi nói Vương Mãnh này, công ty kiến trúc của cậu gần đây làm ăn thế nào?
- Còn thế nào nữa?
Mới nhắc đến công ty kiến trúc, Vương Mãnh nhất thời đã cảm thấy buồn:
- Anh Trương không biết đấy, bây giờ công ty kiến trúc làm ăn càng ngày càng khó, chỗ đất làm ăn của bọn em đã hoàn thành rồi, Bây giờ thì đang không có gì làm ăn đây.
Trước kia vào thời kỳ Hồ Đại Hổ, dựa vào anh Hổ cầm đầu, công trường kiến trúc nào dám không để cho công ty kiến trúc làm chứ? Không nói cái khác, bảo đảm không có 1 công nhân nào dám bỏ công trường, ngày trước không sợ ai làm loạn, công ty kiến trúc lớn như vậy từ trước đến nay không hết việc, thế nhưng sau khi anh Hổ “chạy trốn”, mấy người Mãnh Tử hiển nhiên là không lộ diện ở trấn nữa, vấn đề là, tình hình như vậy, Mãnh Tử thực sự không còn mặt mũi nào tìm anh Trương nhờ giải quyết, tốt xấu gì mình cũng là đại ca giang hồ, chuyện nhỏ thế này giải quyết không xong, truyền ra ngoài thì đúng là mất mặt.
Thế nhưng bây anh Trương nhắc đến chuyện này, thì chuyện đã thành 1 chuyện khác, Vương Mãnh trong lòng vui vẻ:
- Hay là anh Trương có công trình gì giới thiệu cho bọn em à?