Mục lục
[Dịch]Quyền Thế- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Còn có loại chuyện này?

Nghe được lời này của Trương Anh Duệ, Lý Nghiễm Phong không khỏi sửng sốt, lập tức cười gật đầu, sợ hãi trong lòng đối với Trương Anh Duệ giảm đi một phần, nhưng có thêm một phần bội phục: mặc kệ vị Phó Chủ tịch Thị trấn Trương này rốt cuộc là làm thế nào trong thời gian ngắn ngủ mấy tháng làm được điểm này, chỉ bằng việc hắn có thể trước mặt thừa nhận quá khứ làm công, đã làm cho người ta bội phục.

- Ha hả. . .

Trương Anh Duệ cười gật đầu, ý tứ rất rõ ràng, không muốn tiếp tục nói về trọng tâm trên câu chuyện này.

Trong lòng Lý Nghiễm Phong cũng thầm kêu thất sách, người ta có thể ngay mặt nói chuyện cũ là không tồi, nhưng không có người nào muốn cho người ta biết gốc gác của mình không chính hiệu cả, vội vàng cười lên:

- Ngày hôm nay là một ngày đẹp, mọi người muốn mở tiệc đón tiếp Phó Chủ tịch Thị trấn Trương, trong lòng mọi người đều vui vẻ. Mấy vị lão ca, chúng ta chủ động đứng lên lần lượt chào hỏi với Phó Chủ tịch Thị trấn Trương đi.

Nói xong, lặng lẽ quan sát biểu tình của Trương Anh Duệ một chút, thấy Trương Anh Duệ tựa hồ không có ý gì không hài lòng, lúc này mới thở dài một hơi.

- Trước tiên từ tôi bắt đầu đi.

Một ông chủ béo có cái mũi bã rượu ngồi ở đối diện Trương Anh Duệ đứng lên, vẻ mặt tươi cười nói rằng:

- Tôi là một kẻ quê mùa, sẽ không học nho nhã như ông chủ Lý như vậy, Phó Chủ tịch Thị trấn Trương, tôi gọi là Lưu Xuân Quang, cửa hàng thực phẩm Trạch Thụy trên thị trấn chính là của tôi . . Cái khác không dám nói, sau này nếu như ngài muốn ăn chút chịu chút đồ hộp hoa quả, cứ đến tìm lão Lưu tôi, chỗ lão Lưu tôi có đồ hộp đặc chế, không tăng thêm bất luận cái chất bảo quản và chất phụ gia gì, thứ đó không thể mua được ở trên thành phố.

Mọi người nhất thời nổi lên một trận cười vang, thường là làm đồ hộp, khẳng định muốn làm một nhóm loại hộp đặc chế, hoàn toàn là không tiếc giá thành chỉ cầu chất lượng, vô luận là tặng lễ hay là làm cái gì đều là tuyển chọn tốt nhất, Lưu Xuân Quang này, rất có hiềm nghi bà Vương tự bán tự khen.

Trương Anh Duệ cười gật đầu:

- Cảm ơn Lưu lão ca, vậy tôi không khách khí, buổi tối sẽ tới đi tới nhà anh lấy hai cái.

- A. . .

Lưu Xuân Quang sửng sốt, lập tức vội vàng gật đầu:

- Được! Được được!

Hiển nhiên là thật không ngờ Trương Anh Duệ trong trường hợp này lại thẳng thắn như vậy, vốn chỉ là dự định cùng Trương Anh Duệ khách khí một chút, trong lòng Lưu Xuân Quang liền phiền muộn! Nhưng chính mình có thể nói cái gì, nói mình vừa rồi chỉ là khách khí sao? Có hai lọ, nhiều nhất cũng chỉ là ba bốn trăm đồng tiền gì đó mà thôi, vì chút tiền đó lại đắc tội với người ta? Kẻ ngu si cũng không làm như vậy.

Nghe được lời này của Trương Anh Duệ, mọi người lại nổi lên một trận cười vang: lão Lưu keo kiệt này, lần này phải “xuất huyết” rồi. Chỉ là cười thì cười, trong lòng mọi người âm thầm lấy làm lạ: vị Phó Chủ tịch Thị trấn này, đừng xem tuổi còn trẻ, thật đúng là không phải người đơn giản, thoáng cái là có thể nhìn ra lão Lưu kia là phô trương thanh thế chỗ nào? Không đơn giản!

Có cái hiểu biết này, mọi người cũng không dám coi Trương Anh Duệ trở thành đứa trẻ mà nhìn nữa.

Mở tiệc chiêu đãi tối nay, nói là đón tiếp vị Phó Chủ tịch Thị trấn Trương Anh Duệ mới nhậm chức này, nhưng trong đó làm sao những ông chủ này lại không có ý dò xét nội tình vị Phó Chủ tịch Thị trấn Trương Anh Duệ kỳ quái trẻ tuổi này chứ? Không thể nghi ngờ, nếu như tối nay Trương Anh Duệ không thể trấn trụ bọn người kia, sau này ở trong công tác trên trấn, thành thật thì cũng thôi, mà nếu quả thật không thành thật. . . Sẽ có biện pháp dày vò ngươi, phía trên có người thì thế nào? Ta bảo đảm cho ngươi ăn thiệt thòi cũng không nói được gì.

Nhưng sau khi nhìn thấy biểu hiện của Trương Anh Duệ, chút ý nghĩ nhỏ này trong lòng mọi người đều không khỏi nhất tề thu trở lại.

Cười xong, mọi người lần lượt giới thiệu xuống phía dưới: Tổng giám đốc Đinh Lập Tân của Thực phẩm Đông Phương, giá trị tài sản hơn 1200 vạn, Chu Hằng Giang của công ty chế tạo khắc kim loại Tân Thế Kỷ, giá trị tài sản vượt hơn 2000 vạn. . . Khi mấy ông chủ giới thiệu xong, Trương Anh Duệ phải cảm khái : quả nhiên không hổ là “Trung Hoa Quán Đầu Đệ Nhất Trấn” ( trấn hũ lọ đứng đầu Trung Quốc), trong chín ông chủ, có bảy là làm đồ hộp thực phẩm, còn có hai vị là phụ vụ cho đồ hộp thực phẩm, mấy ông chủ này, giá trị tài sản không có thấp hơn 1000 vạn, toàn bộ đều là ông chủ có tiền.

Lúc Trương Anh Duệ quan sát bọn họ, những ông chủ này cũng quan sát Trương Anh Duệ, theo tiệc rươu tiến hành xuống phía dưới, trong lòng mấy người này càng ngày càng khiếp sợ! Không hề nghi ngờ, vị Phó Chủ tịch Thị trấn Trương này tuyệt đối không phải là non nớt gì, quả thực chính là một kẻ khó nhằn, hoạt động nắm chặt tâm lý con người quả thực tinh chuẩn tới cực điểm, một ít lời nói nhìn như có ý định lại nhìn như vô ý, làm cho mấy ông chủ ngay từ đầu còn có chút ý rục rịch sợ hết hồn!

Vị Phó Chủ tịch Thị trấn Trương này là một nhân vật vướng tay chân đó, có cái hiểu biết này, tất cả mọi người biết nên làm như thế nào, tự nhiên, cái biện pháp làm cho Trương Anh Duệ kia, liền không cần phải dùng đến nữa, bằng không còn chưa chắc là ai mất mặt.

Đồng thời với việc đó, mấy lãnh đạo trên trấn đã quan sát được biểu hiện của Trương Anh Duệ. Mặc kệ trong lòng có cam tâm tình nguyện cho thằng nhãi ranh Trương Anh Duệ này tiến đến phân một chén canh hay không, sau khi thấy biểu hiện của Trương Anh Duệ, các biện pháp vốn muốn cấp cho Trương Anh Duệ khó chịu đều bị phần lớn người đè xuống.

Trong lòng mọi người nghĩ rất đơn giản: nếu địa vị Phó Chủ tịch Thị trấn Trương ngài rất lớn, nhìn qua cũng không giống như là kẻ dễ khi dễ, thì như vây đi, dù sao chức vụ phân công của chúng ta không có gì xung đột, chỉ cần tiểu tử ngươi không đưa tay duỗi đến bát cơm của chúng ta đoạt thịt ăn, vậy chúng ta liền nước giếng không phạm nước sông, duy trì một biểu hiện ra là khách khí cũng được.

Nhưng cũng không phải trong lòng mọi người đều chịu phục đối với Trương Anh Duệ, Trương Anh Duệ đến, tóm lại là làm cho có một số người khó chịu.

- Đăng Lĩnh à, đứa trẻ này không đơn giản.

Chủ tịch Hội đồng nhân dân Thị trấn Trương Hưng Mậu nhìn về phía Trương Anh Duệ, nói với Ủy viên Đảng ủy, Thường vụ Phó Chủ tịch Thị trấn Đổng Đăng Lĩnh bĩu môi, tựa cười mà như không cười thấp giọng nói.

- Một thằng nhãi ranh mà thôi, trước đây chưa từng công tác ở trong chính quyền, có cái bản lĩnh gì chứ? Có thể làm nổi lên bao nhiêu sóng gió chứ?

Đổng Đăng Lĩnh nhướng mày, nhàn nhạt nói lại một câu.

Nghe thấy những lời này của Đổng Đăng Lĩnh, Trương Hưng Mậu cũng không tức giận, vẫn như trước là bộ dáng cười ha hả:

- Cũng không thể nói như vậy, nhìn qua Phó Chủ tịch Thị trấn Trương vẫn là rất có năng lực.

Cáo già! Ở trong lòng Đổng Đăng Lĩnh thầm mắng một câu.

Ở trong ban Đảng ủy Thị trấn, người bất mãn nhất đối với Trương Anh Duệ hàng không mà đến này, không phải Đổng Đăng Lĩnh mà là Thường vụ Phó Chủ tịch Thị trấn Mạc Chúc.

Nói như vậy có thể làm cho người ta cảm thấy kỳ quái, ở trong các thành viên Đảng ủy thị trấn, Trương Anh Duệ là người bài danh sau cùng, công tác phân công của hắn, là phụ trách chính pháp, tuyên truyền, thổ địa, công thương, điện lực, công tác thống kê, giáo dục, vệ sinh, công tác thiết kê nông thôn mới, những thứ này nhìn như là béo bở, kì thực ở cấp thị trấn thuần túy thuộc về chỗ cửa quan lạnh lẽo, tuy rằng còn có một chức vụ là đồng thời trợ giúp Hội đồng nhân dân chủ tịch Trương Hưng Mậu làm tốt công tác nông nghiệp ở nông thôn, trợ giúp Thường vụ Phó Chủ tịch Thị trấn Đổng Đăng Lĩnh làm tốt công tác ở khu công nghiệp Bắc Quan, nhưng trợ giúp cũng không phải chủ quản, gã tính, Trương Anh Duệ đến, cũng không có gây trở ngại tới địa vị và thế lực của Đổng Đăng Lĩnh gã, thật sự là nhìn không ra Đổng Đăng Lĩnh có cái nguyên nhân gì lại bất mãn đối với Trương Anh Duệ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK