Người thường cũng có thể có cửa hàng lớn như vậy? Đối với tin Lý Phú Quý nghe được này, trong lòng Lâm Đống một trăm phần không tin, hơn nữa... Cho dù là tiểu tử đó lúc trước không có bối cảnh gì, nhưng nếu hắn có thể kéo Triệu Nghiễm Thành đến bên cạnh hắn, với quan hệ của Triệu Nghiễm Thành với các quan lớn nhỏ nghành chính phủ ở huyện, ai còn dám nói hắn không có bối cảnh?
Hành vi của Lý Phú Quý, Lâm Đống đại khái có thể đoán được, trước kia những người mở cửa hàng bán xe máy ở trong huyện thành, không ít người bị Lý Phú Quý "Giáo dục".
Ỷ vào mình có người ở cục công an, người nầy có chút không biết lượng sức mình, nhưng tuy rằng xem thường Lý Phú Quý, Lâm Đống cũng không ngại mượn tay Lý Phú Quý gõ gõ cho ông chủ nhỏ mới mở cửa hàng xe máy kia.
- Lời này cũng là có lý.
Chầm chậm đặt chén trà xuống, nhìn Lý Phú Quý, trên mặt Lâm Đống cười cười:
- Nhưng Lý lão đệ, tôi lo lắng thật cũng không đủ sức, hay là chuyện này làm phiền lão đệ?
Lâm Đống không trực tiếp đáp ứng, ngược lại đem sự tình đổ lên đầu của mình, khiến Lý Phú Quý có chút thất vọng trong lòng.
Vốn là hắn hi vọng Lão Hồ Ly Lâm Đống này có thể lo được chuyện này, cậu mình đang đảm nhiệm phó cục trưởng cục công an huyện lần này nghe nói có thể tiếp tục tiến một bước. Tuy rằng nâng đỡ mình hi vọng không lớn, nhưng nghe nói khả năng lên tới trên ghế phó cục trưởng thường vụ thật ra rất lớn. Nhưng lập tức nghĩ lại, một người tiểu thương nhân nho nhỏ không quyền không thế mà thôi, cần cho cậu mình cả mang đến phiền toái gì?
Lập tức gật gật đầu,
- Được, nếu Lâm lão ca cũng hiểu được, lão đệ sẽ tìm một cơ hội giáo huấn tiểu lão đệ này!
————————————————� �———————
Suốt 10 ngày, mặt tiền cửa hàng rốt cục trang hoàng tạm ổn, chỉ cần xe vào, là có thể mở hàng, ngày hôm qua, Trương Anh Duệ đã ký 10 bản hợp đồng tiêu thụ. Đến tận đây, cửa hàng xe máy của Trương Anh Duệ đã đồng thời bán ra 10 hãng xe máy, dựa theo số lượng hiện tại mà tính, 500 mét vuông mặt tiền cửa hàng, hiện tại rốt cục không có chỗ trống .
Tuy rằng mở hàng đã gần ngay trước mắt, nhưng ... Trương Anh Duệ nhíu mày: trận này thật sự là mệt bù đầu , ngay cả chuyện tuyên truyền đều cần lo lắng đến. Cửa hàng lớn như vậy, nếu chỉ trông vào phương thức truyền miệng truyền thống để có danh tiếng, phỏng chừng chờ mình gây dựng được kinh doanh lên thì người nhà mình đã sớm chết đói, không được, cần nghĩ biện pháp.
Đang tự hỏi làm thế nào mới có thể trong thời gian ngắn nhất làm cho người ta biết đến cửa hàng mình mở, Trương Anh Duệ đột nhiên cảm giác được phía trước cửa hàng vây quanh một đám người.
Ngẩng đầu vừa nhìn, ồ? Đây không phải đều là những công nhân ngày hôm qua mới vừa huấn luyện trở về sao?
- Ôi, mọi người đều ở đây làm gì?
Thấy những người này sáng sớm đến đây chẳng những không mở cửa, ngược lại chen chúc ở cửa, Trương Anh Duệ có chút mất hứng.
- A? ông chủ đến rồi?
Mấy nhân viên không biết đang làm gì ở nơi này, chú ý thấy ông chủ mình cũng ở đằng người, trong lúc nhất thời có chút khẩn trương, có những phản ứng nhanh chỉ chỉ ở giữa:
- Ông chủ, có người té xỉu ở cửa tiệm chúng ta.
Có người ngất trước cửa hàng nhà mình? Nghe nói như thế, Trương Anh Duệ nhíu mày: còn chưa mở cửa hàng đã có chuyện xui xẻo như vậy? Đây thật sự là... điềm xấu.
- Cho tôi xem xem.
Không cần Trương Anh Duệ nói, cả đám công nhân cũng tránh ra.
Trương Anh Duệ đi ra phía trước, quả nhiên, tại bên trái cửa hàng của chính mình, có một người toàn thân bẩn thỉu không thành bộ dáng người gục mặt ngay xuống chỗ này, bởi vì là mặt úp, Trương Anh Duệ không dễ phán đoán tuổi người này. Nhưng coi như đoán mò, lại tính tóc dài, để cho Trương Anh Duệ bài trừ khả năng là lang thang trong vô ý gục tại cửa cửa hàng chính mình.
Thật sự là kỳ quái, người này là ai đây? Hơn nữa... Người này đừng chết tại cửa tiệm của chính mình chứ? Trong lòng nghĩ như vậy, Trương Anh Duệ vội vàng ngồi xổm người xuống, vươn ra ngón tay tại lỗ mũi người nọ. Yên tâm: hoàn hảo, người này còn thở, nhưng...
Trương Anh Duệ chợt phát hiện tình huống có chút không ổn! Người này thở như thế nào mỏng manh như vậy? !
Bị chính phát hiện đột nhiên của hắn làm hoảng sợ! Trương Anh Duệ vội vàng lại đưa tay dò xét, đúng vậy! Trên ngón tay truyền đến cảm giác nói cho Trương Anh Duệ, người này thở quả thật thực mỏng manh, hơn nữa... Tay Trương Anh Duệ sờ lên trên trán người này, trên tay tựa hồ bị nóng hâm hấp.
Kỳ quái, nhiệt độ cơ thể người này sao lại cao như vậy? !
Các công nhân vây Trương Anh Duệ làm thành một vòng, thở cũng không dám thở mạnh, nhìn chằm chằm động tác của Trương Anh Duệ. Tất cả mọi người biết kiêng kị trong kinh doanh, tự nhiên đối với tình huống trước mắt lo lắng vô cùng: nếu người này chết ở nơi này, kinh doanh của ông chủ chẳng phải là chưa làm đã muốn đóng cửa?
Hiện tại tìm việc làm rất không dễ dàng, cho dù là chính bọn nó, bọn họ cũng không hi vọng ông chủ mình đóng cửa không tiếp tục kinh doanh.
- Không biết sao lại thế này, chính là sốt rất cao, lão Vương, lão Lý, các ông lại đây giúp một tay, chúng ta nhanh chóng đưa đến bệnh viện đi!
Trương Anh Duệ đứng dậy, ý bảo hai người bên cạnh lại đây hỗ trợ.
- Không thể để cho người này xảy ra sự cố ở chỗ chúng ta, nếu không cũng quá xui .
- Này, ông chủ ... người kia là ai chúng ta cũng không biết, có chút không thích hợp. Vạn nhất nếu như ngài bị hắn lừa gạt thì làm sao bây giờ?
Hai người bị Trương Anh Duệ gọi vào chừng hơn ba mươi tuổi lộ vẻ khó khăn.
Hai người này lo lắng gì Trương Anh Duệ tự nhiên biết, mấy năm nay trên xã hội làm chuyện tốt đôi khi lại bị những được cứu trợ đánh ngược lại, chuyện đã quen mắt, theo mấy năm trước ở Nam Kinh cũng có chuyện như vậy. Rồi đến gần đây nhất, ồn ào huyên náo vụ án Hứa Vân Hạc, hiện tại nhân dân không mặn mà lắm đối với chuyện làm việc tốt ... nhưng chuyện này mình có thể không làm sao? Trương Anh Duệ khổ sở nét mặt, vẻ mặt bất đắc dĩ,
- Tôi biết, nhưng sợ là người này không chết ở cửa cửa hàng chúng ta, cũng đã từng ngất ở trước cửa hàng của chúng ta trước khi chết, mẹ nó, xui quá...
- Cũng Đúng vậy a...
Nghe Trương Anh Duệ nói như vậy, mọi người mới ý thức được, nhất thời thật hít một hơi: Đúng vậy, nếu quả thật để người này chết ở địa phương khác, cùng với chết tại cửa cửa hàng chính mình có cái gì khác nhau? Ai bảo hắn trước khi chết lại đến cửa hàng chính mình đây?
Mẹ nó, người này ta không cứu không được sao? ! Mọi người nhất thời buồn bực.
Có cô gái nhanh chóng đứng ở ven đường đón xe, lão Vương cùng lão Lý bị Trương Anh Duệ gọi vào thì giúp đỡ Trương Anh Duệ đem người này lật qua, làm cho hô hấp của hắn thông thuận hơn một ít. Nhưng vừa lật người qua, tất cả mọi người bị hoảng sợ: chỗ lồng ngực người này thậm chí có một vũng máu lớn, một lưỡi dao từ ngực trái kéo dài tới sườn phải, chừng hơn ba mươi cen-ti-mét rõ ràng xuất hiện tại trước mắt mọi người !
Tuy rằng miệng vết thương đã trải qua xử lý đơn giản, nhưng nhìn cái băng gạc bị nhuộm thành màu đỏ kia, vết máu chảy ra băng gạc, đã muốn biến thành đen hồng, lại không tiếng động biểu hiện ra cho mọi người hiểu người này lúc trước đã bị một đao này mang đến thương tổn thế nào.
- Á…
Chưa từng gặp qua tình cảnh bi thảm thế này, mấy nữ nhân viên cửa hàng, bị lưỡi dao dữ tợn trên thân người này làm sợ tới mức không ngớt thét chói tai.
- Kêu la cái gì! Sợ người khác không biết sao?
Bạch Tuyết không biết khi nào thì đến đây, nặng giọng quát lớn.
Khả năng chịu đựng quả nhiên phi phàm, mới vừa rồi còn thét chói tai không ngớt, mấy nữ nhân viên cửa hàng, cứ việc trong mắt mang theo kinh sợ không che dấu được như trước, nhưng cũng không dám hét lên, liều mạng che miệng của mình.
Đây là bởi vì mất máu quá nhiều khiến cho phát sốt, tình hình người này, Trương Anh Duệ nhưng thật ra đã minh bạch rồi. Nhưng còn có cứu người này hay không, lại làm cho Trương Anh Duệ khó xử. Tổn thương trên thân người này tựa hồ là bị xã hội đen trả thù mà thành, hoặc là người này rõ ràng chính là người xã hội đen, còn nhìn qua tướng mạo người này...
Nhìn trên mặt người nọ, Trương Anh Duệ lặng đi một chút: vốn cho là hẳn là lộ ra mặt hung thần, nhưng thật ngoài dự kiến chính là, trên mặt người này chẳng những không có vẻ hung ác những người xã hội đen đó, ngược lại mang theo một vẻ đường đường chính chính. Vì mất máu rất nhiều, sắc mặt người này tái nhợt có chút dọa người, nhưng nhìn qua cũng nhận ra người này không có quan hệ gì người xã hội đen.
Người này... Trương Anh Duệ cau mày, cảm giác của mình, người này ngược lại giống như quân nhân giải ngũ hơn.
- Ông chủ, người này chúng ta có cứu hay không?
Lão Vương cúi đầu hỏi, thanh âm có chút run rẩy.
Những người chung quanh, biểu hiện trên mặt đã bán rẻ ý nghĩ trong lòng bọn họ: xem thương thế trên thân người này, phỏng chừng người này mười phần không phải là người tốt, vạn nhất cứu người này, gây ra phiền toái cho mình cũng không hay?
- Cứu! Sao lại không cứu?
Những lời của Lão Vương khiến Trương Anh Duệ nháy mắt hạ quyết tâm, mặc kệ người này rốt cuộc là thân phận gì, vì sao bị người ta đánh tổn thương thành như vậy, nhưng thêm nũa là vì kiêng dè kinh doanh của mình, người này cũng phải cứu!
- Ông chủ , xe đến đây.
- Người anh em, thực xin lỗi, người này tôi không thể đón.
Lái xe thấy thương thế trên người người nọ, lúc này bị hoảng sợ, liên tục xua tay, chết sống không muốn đón người.
Không có thời gian cùng người này nói nhảm nhiều, Trương Anh Duệ lấy ra ba trăm đồng tiền:
- Lập tức đưa chúng tôi đến bệnh viện huyện, số tiền này là của anh!
Từ nơi này đến bệnh viện huyện khoảng cách chỉ có không đến ba cây số, cũng không đáng bao nhiêu, Trương Anh Duệ trực tiếp ném ra 300 đồng tiền... Đã vượt qua số tiền người tài xế này hai ngày kiếm được, Trương Anh Duệ cũng không tin y không kiếm số tiền này!
Nhìn thấy ba tờ hồng hồng, ánh mắt lái xe taxi nhất thời tái đi, nhìn nhìn một đám người Trương Anh Duệ, thật không giống như là người xấu, mạnh cắn răng một cái quyết tâm:
- Được, như đã nói, ngoài bệnh viện, đến đâu tôi cũng đều không đi.
- Yên tâm, ngoài bệnh viện, chúng tôi cũng không đi đâu!
Trương Anh Duệ không kiên nhẫn cắt đứt tâm tư cẩn thận có chút quá mức của lái xe, thúc giục nói:
- Anh lái xe nhanh lên đi!
- Được thôi!
Lái xe mãnh liệt dậm chân ga, xe giống như tên rời cung bay nhanh đi!
Tới cửa lớn khoa cấp cứu bệnh viện huyện, mấy người Trương Anh Duệ vừa mới xuống xe, tài xế xe taxi lập tức giống như mông cháy một nửa, nhanh chóng quay đầu chạy vội đi.