Tiểu nha đầu có chút phiền não, tức giận trừng mắt nhìn Trương Anh Duệ:
- Em không nông cạn như thế đâu.
- Hả? Như em còn không nông cạn à?
Trương Anh Duệ lắc đầu, vẻ mặt không biểu lộ gì. Nói 1 hồi, đã khiến cho khoảng cách hai người gần hơn rất nhiều, Lý Ngưng Mặc rốt cục cũng lấy đủ dũng cảm để nói hỏi Trương Anh Duệ 1 câu mà trước đó cô muốn hỏi nhưng không đủ dũng khí:
- Đúng rồi, anh Trương, anh làm nghề gì thế?
- Anh à? 1 nhân viên công vụ quèn thôi.
Vấn đề này, Trương Anh Duệ cũng không muốn giấu cô bé. Không ngờ Lý Ngưng Mặc nghe cũng có chút kiến thức, nghe Trương Anh Duệ nói như vậy, tò mò nhìn chằm chằm Trương Anh Duệ:
- Nhân viên công vụ quèn mà có thể lái xe nhà nước muộn như vậy mà không cần về được à? Ông xã không phải là lãnh đạo chứ?
- Khụ khụ… mồm miệng em nhanh thật đấy!
Lý Ngưng Mặc nói “ông xã” lập tức nhìn sang Trương Anh Duệ, thế nhưng lúc này, Trương Anh Duệ ít nhiều phạm phải bệnh của đàn ông: thích khoe khoang năng lực của mình trước mặt phụ nữ, gật gật đầu:
- Ừ, thì cũng đại khái là lãnh đạo, 1 tiểu phó khoa thôi.
- Phó khoa à?
Lý Ngưng Mặc đột nhiên kêu lên 1 tiếng sợ hãi.
Trương Anh Duệ không khỏi nhíu mày:
- Cái này, không phải ngạc nhiên đến thế đâu.
- Còn không ngạc nhiên à? Phụ khoa à.
Lý Ngưng Mặc nhìn Trương Anh Duệ như nhìn người ngoài hành tinh:
- Ông xã, ông xã không biết phụ khoa có nghĩa là gì à? Chính là cán bộ cấp cao nhà nước đấy? Ông xã làm ở cục nào thế?
Nếu nói trước đó Lý Ngưng Mặc chưa biết gì nên gọi mình là “ông xã” thế nhưng lúc này biết thân phận của Trương Anh Duệ, tiểu nha đầu cũng hơi động lòng.
- Không ở trong quận đâu.
Trương Anh Duệ nói thành thực:
- -Ở dưới huyện thôi, ừ, là 1 phó trưởng trấn chăm lo làm việc.
- Phó trưởng trấn à?
Lý Ngưng Mặc há hốc mồm:
- Phó trưởng trấn trẻ thế này sao?
Mặc dù còn đang học, nhưng Lý Ngưng Mặc cũng biết phó khoa không giống như phó khoa, phó trưởng trấn ở dưới huyện, sức ảnh hưởng lớn thực tế có thể so sánh với những phó khoa của những cục, văn phòng, ủy ban ở trong quận.
Chẳng lẽ mình thực sự câu được con rùa vàng rồi sao? Lý Ngưng Mặc không khỏi nói thầm trong lòng:
Bây giờ xem ra, “ông xã” này đúng là hoàng tử bạch mã tiêu chuẩn rồi. Thế nhưng nghĩ đến tuồi của mình, Lý Ngưng Mạc lập tức có chút ủ rũ:
- Nếu như vậy, mình mới 18 tuổi, ừ… 17 tuổi, so với “ông xã” này của mình, ít nhất phải thấp hơn 7, 8 tuổi, chẳng lẽ bẳt người ta chờ mình mãi sao? Mặc dù là cô gái trong lầu son, Lý Ngưng Mặc cũng hiểu được khả năng này … cũng không lớn lắm.