Trương Anh Duệ đến đây, đối với cách làm của hắn, ai cũng giơ ngón tay cái lên: vị Trương đại nhân này làm việc cũng hung hăng càn quấy, nhưng không thể không thừa nhận làm việc rất có chủ ý.
Đúng vậy, làm như vậy, nhất định là Cục dân chính không có mảnh đất kia, nếu bán được mảnh đất này không phải là người của Cục dân chính sẽ được xây nhà sao, không có tiền thì xây không nổi đâu, nếu như phản đối nhưng nếu không có tiền thì sao… trong quan trường có người ngu như vậy sao?
Nhất là bán mảnh đất này còn có thể xây nhà, lại có chút trợ cấp, các đồng chí của Cục dân chính được chuyển từ ở nhà bé sang nhà rộng lớn… Ai mà lại cảm thấy không tốt?
Đương nhiên mảnh đất kia không nhỏ, người của Cục dân chính nhiều như vậy có thể sau đó Trương đại nhân nghĩ gì, không phải là đều hiểu được là đặt ở nơi đến sao… Đầu năm nay, tiền của huyện cũng không nhiều, cho dù là Cục công an, thì số thanh niên chờ kết hôn cũng thành già không ít đâu.
Về phần mua phòng ốc… Chỉ cầm gom, giao đủ, tất cả mọi người đều là nhân viên công vụ, ai không có nhà công quỹ thì vay tiền mua, giá cả phổ thông vô cùng, riêng tiền mua nhà công quỹ một tháng cũng phải đi vay.
Nhà nước không cần tiền, chẳng lẽ còn muốn nhờ số tiền đó để sinh lời hay sao?
Đương nhiên, bây giờ quan trọng nhất chính là lão đại Khương Minh ở Cục dân chính có đồng ý làm như vậy hay không?
Đúng vậy, chuyện này là chuyện lớn nhưng nếu không hoàn thành thì sao? Chuyện trong chốn quan trường đôi khi cũng không phải cứ theo lẽ thường mà được.
- Sau chỗ đăng kí kết hôn của Cục dân chính còn có một mảnh đất?
Lưu Kim Quốc nói, khó mà có thể tin được người này lại chủ ý đánh lên đầu Cục dân chính?
Không sai, đúng là Lưu Kim Quốc biết mảnh đất kia, bây giờ ngẫm lại thì mảnh đất đó cũng không tồi, thấy cư dân xây nhà thực ra Trương Anh Duệ có chút không phục chuyện này, đúng là Lưu Kim Quốc không để trong lòng ông ta muốn thử thăm dò Trương Anh Duệ một câu liền hỏi:
- Này, anh Duệ cậu cảm thấy có nắm chắc chuyện này không?
- Chuyện này cũng khó mà nói được, chủ yếu vẫn còn phải xem ý của Cục dân chính.
Dù có nói thế nào thì cũng là một ngành của chính phủ, chuyện này hơn 1 tháng làm sao có thể trả lời ngay được? Trương Anh Duệ mơ hồ suy nghĩ, cảm thấy như vậy không thích hợp cho lắm, còn tỏ vẻ mơ hồ:
- Nhưng Cục trưởng Triệu, Bí thư huyện ủy Từ và Bí thư Vương đều thấy cách này không tồi…
Giữ Thường ủy và Huyện ủy có 2 người, chức vị Bí thư thì chỉ có 1 người, mọi người hiểu Bí thư Từ này là ai, mắt Lưu Kim Quốc híp lên: Trương Anh Duệ này, đúng là giao lưu rộng rãi, xem ra mình quyết định duy trì quan hệ với tiểu tử này là đúng. Nhận thức đối với Trương Anh Duệ cũng được tiến thêm một bậc, thái độ tiếp theo của Lưu Kim Quốc là hòa nhã:
- Này, nếu nói như vậy thì đây là cách tốt rồi, còn về cái lầu kia thì một tòa có đủ không?
Huyện ủy hiểu rồi, Cục công an, Đảng ủy, mọi người Cục dân chính đối với kế hoạch cán bộ cấp cao của Trương Anh Duệ đều cảm thấy hứng thú, Lưu Kim Quốc thì vẫn có chút lo lắng: vốn tính toán là xây một tòa, một tòa thì có đủ không?
Sai lầm? Đúng vậy! thông qua lời nói của Trương Anh Duệ bỗng nhiên Lưu Kim Quốc ý thức được một món đồ mà trước kia mình đã xem nhẹ, vô cùng nghiêm trọng, vốn là “Cán bộ cấp cao” chính là tính toán chỗ ở cho mình, có thể ngược lại còn làm cho người ta oái cái miệng…
Ngươi chỉ là một Phương trấn lãnh đạo nho nhỏ ở làng quê và thị trấn, chỉ là một con tép riu, thế nhưng dám ở trong cái nhà 260m2 dành cho cán bộ cao cấp? Các ngươi bỏ các Phương trấn của huyện ủy, cơ quan huyện, những người lãnh đạo của của Cục vào chỗ nào hả? Trong mắt các người còn có lãnh đạo không?
Đúng vậy, cán bộ cấp cao mặc dù là tốt nhưng cũng không đến mức muốn chết, muốn chết là… Phương trấn ngươi ấy à, thực sự là loại người không coi lãnh đạo ra gì! Chuyện này qua nghiêm trọng rồi.
Nhưng vấn đề là ở chỗ, cứ như vậy mà quên ư? Lưu Kim Quốc có chút không cam lòng, vậy có khi cũng phải hỏi kế cho Trương Anh Duệ.
- Này, tôi cũng biết một tòa cũng hơi thiếu.
Vấn đề này Trương Anh Duệ lo lắng cẩn thận, thấy Lưu Kim Quốc hỏi nhân tiện thì cũng nói luôn:
- Tôi cảm thấy tốt nhất là hai tòa… mảnh đất sau chỗ Đăng kí kết hôn cũng khá đẹp, xây 2 tòa 4 tầng hay 10 tầng thì hợp đương nhiên tốt nhất vẫn là đi thang máy… Lãnh đạo khẳng định là lấy ý kiến của chúng ta nhưng chúng ta đều tôn kính lãnh đạo, rất tôn kính.
- Chuyện này, tôi cũng hiểu được làm như vậy là hợp.
Lưu Kim Quốc suy nghĩ một chút, rốt cục thì cũng gật đầu.
Ý của Trương Anh Duệ đã rất rõ ràng, quan trọng là để các lãnh đạo hiểu được tâm ý của mình, về phần các lãnh đạo quyết định hay không về nhà, hay chia chỉ tiêu cho ai… Thì chẳng phải lãnh đạo cũng thông rồi sao.
Còn giúp lãnh đạo giải quyết vấn đề gì để khiến lãnh đạo nhớ mình? Cơ hội gặp gỡ các lãnh đạo cũng không nhiều lắm.
Đương nhiên. Lưu Kim Quốc đã khoái trá nhận lời đề nghị, mảnh đất này và kế hoạch phía trước của mình có hơi lệch… Nếu như phát hiện hành vi mua bán, mà đối tượng lại là chính phủ, cơ quan các ngành như vậy thì cũng không cần lo lắng rằng mình sẽ phải bỏ tiền túi ra rồi.
- Đúng rồi, Anh Duệ à, các lãnh đạo phát hiện ra mảnh đất này sao lại lo lắng?
Lưu Kim Quốc thân thiết hỏi Trương Anh Duệ một câu… Sau khi phát hiện chuyện này có hơi lệch so với kế hoạch của mình, Lưu Kim Quốc bắt đầu cân nhắc, đây chính là một miếng thịt béo bở, nếu có thể cắn được thì thật tốt!
Ngươi cũng quá đen tối nhỉ?
Trương Anh Duệ trả lời một câu:
- Cục trưởng Triệu hỏi một câu mơ hồ, dường như cố gắng thấy trong chuyện này có sự mua bán, nghe nói là huyện đã có cách.
- Thì ra là như vậy.
Lưu Kim Quốc gật đầu, trong lòng vẫn thấy buồn bực: những người này cũng mạnh đấy chứ? Chủ ý là để ta quyết, nhưng ngay cả canh cũng không cho ta húp?