Trương Anh Duệ trầm ngâm không nói gì.
Trong lòng Lưu Binh vẫn không khỏi hồi hộp. Càng xuống dưới cơ sở thì cái gọi là quy quỷ lại càng nhiều, chuyện này thoạt đầu tưởng là không nghiêm trọng, ai dùng xe cũng không thành vấn đề nhưng nếu các lãnh đạo chỉ ngồi xe được 5 phút từ cơ quan về nhà thì xe cũng chẳng có ích gì.
Có thể Lưu Binh cũng hiểu được, chuyện không hoàn toàn như vậy, 5 phút này đối với lãnh đạo mà nói nó chính là uy nghiêm, là địa vị.
Tuy vị trí của Trương Anh Duệ trong chính quyền chỉ là áp chót, hơn nữa công việc được phân công công tác cũng không có gì là quan trọng thì làm sao được các lãnh đạo khác nể mặt mà nhường cơ chứ.
Nghĩ đến tin đồn Phó Trấn Trường đến đây thật lớn, hơn nữa còn nghe nói hắn có quan hệ cả với Thư kí huyện ủy mà trán Lưu Binh toát cả mồ hôi: nếu lãnh đạo này không hài lòng với cách làm việc của mình thì chuyện nghiêm trọng rồi đây. Do dự một chút, Lưu Binh thăm dò:
- Trấn Trường, nếu không thì tôi sẽ tìm giúp ngài một chiếc xe?
Tìm một chiếc xe ở bên ngoài? Trương Anh Duệ suy nghĩ, cuối cùng cũng mở miệng nói:
- Thôi bỏ đi, nhà tôi cũng có xe, tôi sẽ tự lái.
- Chuyện này… chuyện này không được hay lắm…
Lưu Binh ngượng ngùng nói, để lãnh đạo phải lấy xe nhà mình cũng có chút quá đáng.
- Ồ? Nếu không thì chủ nhiệm Lưu có biệm pháp gì tốt hơn chăng?
Trương Anh Duệ liếc nhìn Lưu Binh một cái, hỏi đùa ngược lại:
- Còn có xe nào không bị chính quyền trưng dụng ư?
- Không có, đương nhiên là không có.
Mặc dù là cử chỉ đùa cho vui nhưng Lưu Binh cũng không dám cho đó là đùa, ông ta cười nói:
- Điều này sao có thể được, Trấn Trường lấy xe tư của mình trợ cấp cho đất nước, điều này không có lý? Đúng rồi.
Nói đến đây, dường như Lưu Binh tỉnh ngộ, vỗ đầu:
- Suýt nữa thì quên mất, theo quy định, Trấn Trường nếu ngài định dùng xe riêng thì mỗi tháng sẽ được trợ cấp về xăng dầu, một tháng cũng được 2100 NDT.
Mỗi tháng được trợ cấp 2100 NDT? Đây cũng không phải là con số nhỏ đâu, nói không dễ nghe một chút thì thu nhập của nhiều người một tháng cũng không được nhiều như vậy, về vấn đề này Trương Anh Duệ cũng có chút hứng thú, hăng hái hỏi Lưu Binh:
- À, đúng rồi, chủ nhiệm Lưu cho tôi hỏi một chút, hiện tại một tháng tôi được bao nhiêu tiền?
Chuyện này đối với Lưu Binh dễ như ngựa đi đường quen ấy mà, nghe Trương Anh Duệ hỏi vậy, ông ta không phải suy nghĩ nói luôn:
- Ở các đơn vị cũng có sự khác nhau, chúng ta bên tài chính nên tiền lương cũng được cao hơn một chút, tiền lương của ngài một tháng là được 6000, cộng với tiền trợ cấp xăng dầu là 2100, tiền sinh hoạt phí là 3000, tiền thưởng cuối năm là 80000, tổng cộng ngài có 22 vạn.
Lưu Binh dừng lại một chút rồi bổ sung thêm:
- Đúng rồi, chúng ta bên tài chính nên trợ cấp cũng được nhiều hơn, còn có cả gạo, mì mỡ để sưởi ấm mùa đông và điều hòa cho mùa hè nữa chẳng hạn, một năm cũng phải được hơn 20000.
- Tính như vậy thì thu nhập một năm của tôi cũng được khoảng 24, 25 vạn rồi.
Trương Anh Duệ gật đầu, cười nói. Hắn chỉ là một chức quan nhỏ trong Trấn mà một năm đã được 24, 25 vạn khoản thu hợp pháp thì những người như Thư kí Lưu thu nhập một năm cũng không thấp hơn 40 vạn, nếu không thì sao có thể xứng với năng lực của lãnh đạo được?
- Ha ha… ngài là lãnh đạo, đây là lý thường tình thôi, ai bảo chúng ta ở bên kinh tế của huyện nào, không là của toàn thị trấn và làng quên khá nhất nữa chứ.
Lưu Kim Quốc cười ha ha, tự hào:
- Trong huyện rất hay bắt tay, thực ra tình nguyện đến huyện làm cán bộ nhưng cũng không muốn ở đây luôn, Trấn Trường lần này ngài xuống…
Nói tới đây, Lưu Binh ý thức được điều không nên nói ông ta vội vàng dừng lại.
Trương Anh Duệ cũng không để ý, ngược lại cũng có chút nghi ngờ:
- Nếu chúng ta ở bên tài chính tốt như vậy thì tại sao nhiều năm rồi mà không mua được mấy chiếc xe?
Lưu Binh thấy buồn cười nói:
- Ngài nói cũng đúng, những lãnh đạo trước cũng có nghĩ như vậy, tối thiểu thì cũng phải có đủ xe cho các lãnh đạo dùng, là xe của huyện không đủ…
Được rồi, tuy Lưu Binh không nói nhưng Trương Anh Duệ cũng hiểu là có ý gì: trong huyện thấy bên tài chính làm tốt, nhưng đã mượn xe nhưng mượn mà không trả, các lãnh đạo cũng bị giáo huấn rồi, sau đó cũng không thèm mua thêm xe nữa… mua làm gì để cho những người đó dùng?
Nói đến chỗ này, Lưu Binh có chút xấu hổ nhưng dù nói nhiều hay ít cũng có biểu lộ tình cảm, ông ta suy nghĩ một chút rồi nhìn Trương Anh Duệ liếc mắt một cái:
- Không dối gì ngài, bây giờ các đồng chí công tác trên Trấn, ngoài cán bộ ra thì ai cũng có xe đưa đón.
Trương Anh Duệ gật đầu mỉm cười nói:
- Thế này cũng biết được kinh tế của Trấn mình cũng khá đấy có thể mọi người mới có xe đi tới đi lui.
- Cũng phải, chỉ là Trấn Trường ngài cũng còn trẻ.
Thấy Trương Anh Duệ có vẻ hiểu vấn đề này Lưu Binh thở phào nhẹ nhõm.
- Được rồi, cứ như vậy đi.
Không còn thắc mắc gì nữa, Trương Anh Duệ đi vào phòng làm việc của mình.
Vừa rồi hắn đã nhìn qua, hắn cũng thấy các đồ dùng trong văn phòng đều sạch sẽ không một hạt bụi, chắc là vừa mới được dọn dẹp, quyết tước.
Đây là nơi tiếp khách của Phó Trấn Trường. Lưu Binh cung kính đứng ngoài ban công, rồi đi đến:
- Tôi cũng không quấy rầy công việc của Trấn Trường nữa, có chuyện gì ngài cứ dặn dò kẻ dưới một tiếng.
- Làm phiền rồi!
Trương Anh Duệ nghe thấy thế gật đầu cười.
Vừa mới ngồi xuống trong phòng làm việc, nhìn phòng mình một lúc, cửa nửa khép nửa mở đã có người gõ hai cái. Trương Anh Duệ ngẩng đầu nhìn lên, là Bí thư Đảng ủy Lưu Kim Quốc đang đứng ở cửa phòng cười, người vừa gõ cửa hiển nhiên là Thư kí Lưu.
Thấy Trương Anh Duệ nhìn mình, Thư kí Lưu mỉm cười thân thiết, điềm đạm hỏi Trương Anh Duệ:
- Phó Trấn Trường Trương, điều kiện trên phân xuống có hạn, có hài lòng không?
Trương Anh Duệ vội đứng lên, vẻ mặt sợ hãi bước nhanh đến, miệng liên tục giải thích:
- Ai da, thật sự là xin lỗi quá, mới lúc nãy tôi và Phó chủ nhiệm Lưu còn định đi chào Bí thư một tiếng, không ngờ Bí thư đã đến… Làm tôi không biết nói gì cho phải.