- Chủ nhiệm Trương, ngay lúc ngài mới vừa đi, đồng chí của chúng tôi tiếp tục phá án bắt được một tên trộm, cũng khéo, lúc tên trộm này nhận tội hắn làm trước kia, còn có án trộm mà ngày hôm nay ngài nói chú ý, nhưng xe ba bánh sớm đã bị hắn bán đi rồi, còn không phải ở thị trấn của chúng ta, cho nên...
Đoạn Thành Đào nói tới chỗ này, trên mặt có chút ngượng nghịu.
- Tôi hiểu rồi…
Trương Anh Duệ gật đầu,
- Tôi sẽ không cùng anh và người kia đi đến đồn công an hỏi thăm xử án, sẽ có chút phạm kiêng kị.
Phương diện tính toán này Trương Anh Duệ ngược lại có thể hiểu được, bàn tay vươn quá dài luôn phạm đến những điều kiêng kị.
- Thì ra chuyện như vậy…
Nghe được lời nói như vậy của Trương Anh Duệ, Đoạn Thành Đào nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, lãnh đạo có thể lý giải khó xử của một vài tiểu binh này của chúng ta thì tốt rồi, vội vàng nói:
- Cho nên chuyện này còn cần thời gian hai ba ngày.
Mặc dù là đồn công an cấp huyện, cũng nắm giữ tài nguyên tin tức tương đối, không nói đâu xa, ở trong khu vực quản hạt, có bao nhiêu tên côn đồ du thủ du thực, đều là người ở thôn, trong ngày thường đều làm một vài việc trộm cắp đánh nhau gì đó, tuy rằng chưa chắc xảy ra chuyện phải xử lý bọn hắn, nhưng đồn công an bên này đều có để mắt.
Rắn có đường của rắn, chuột có đường của chuột, cho nên trừ phi là đồn công an không muốn điều tra, nếu quả thật đặt tâm tư sau chuyện này, chỉ cần đem bọn người kia bất cứ lúc nào tìm đến hai người hỏi một chút, chắc chắn là có thể biết chuyện này là ai làm .
Trương Anh Duệ không tin chuyện này có sự trùng hợp như vậy, chính mình mới vừa đi khỏi liền bắt được tên trộm ngay ư? Tên trộm kia liền gặp phải chuyện này đúng lúc này? Kể chuyện cũng không có dễ như vậy nha!
Nhưng điều này cũng không quan trọng, mấu chốt chính là thái độ của đồn công an, chỉ cần Trương Anh Duệ đã hiểu thái độ của đồn công an đối với mình rất cung kính, để tâm làm đối với chuyện của mình, vậy thì tốt rồi. Ở thời đại không có thánh nhân này, ai cũng sẽ không quá nghiêm khắc đối phương đi làm thánh nhân.
Cho nên lúc này, thái độ của Trương Anh Duệ khách khí vô cùng,
- Đoạn sở trưởng, ông là người chỉ đạo, chuyện này thì vất vả cho các ông.
Ý tứ của những lời này chính là, sự việc của ngày hôm qua, đã qua thì cho qua, tôi sẽ không cùng tính toán của mấy người, các ngươi cũng không cần nghĩ cách thêm, mọi người chúng ta cùng hướng lên phía trước là được.
Mặc dù trong tâm trước khi đến thì đã chắc chắc Trương Anh Duệ sẽ không làm mình mất chức vì một chút việc như vậy, có lẽ nghe được câu nói này từ miệng Trương Anh Duệ, tâm của Đoạn Thành Đào và Phương Chính mới xem như yên tâm triệt để rồi, vội nói:
- Không khổ không khổ, lãnh đạo mới là thật khổ cực.
- Không nói chuyện này nữa …
Trương Anh Duệ cười cười, xoay người đến bên cạnh tủ đựng xuất ra từ bên trong hai hộp trà, Đoạn Thành Đào và Phương Chính hai người mỗi người một hộp,
- Đều là bằng hữu cho tôi, hãy cầm nếm thử đi.
Nhìn thấy hộp lá trà trước mặt mình, ánh mắt Đoạn Thành Đào và Phương Chính nhất thời sáng ngời, lập tức hiểu ý tứ của Trương Anh Duệ, lá trà không đắt, nhìn qua cũng chỉ là vài lượng, coi bộ giá trị không đến ba bốn trăm đồng tiền, nhưng mấu chốt chính là ý tứ sâu xa động tác này của chủ nhiệm Trương làm cho người ta vui.
Nhưng hai người tuy rằng trong lòng thực muốn lập tức nhận lấy lá trà, ở mặt ngoài lại nhún nhường một phen, để biểu thị cảm kích đối với lãnh đạo, liệu lãnh đạo cho ngươi đồ vật thì có thể thoải mái nhận mà không một chút e ngại được sao, coi lãnh đạo là gì nào?
- Cái này... Chủ nhiệm … thật ngại quá.
Thể hiện của Đoạn Thành Đào, vừa là vui sướng, và cũng là lo sợ.
- Có cái gì mà ngại, chẳng lẽ các người đã cho rằng ta đút lót các người sao? Bảo các người nhận thì các người nhận đi.
Trương Anh Duệ Trương lấy uy nghiêm của cán bộ lãnh đạo ra, mặc dù không quá giống, cũng là có một sự việc như vậy.
- Nhận lấy đi, không phải chỉ hai bình lá trà sao, không đáng tiền.
Trương Đức Vĩ ở bên cạnh cũng mở miệng, căn cứ vào thói quen vài thập niên của một người nông dân cần cù, Trương Đức Vĩ xem ra, nếu là người nhà nước làm việc, không cho bọn hắn chút ưu đãi, ai lo liệu cho ngươi? Nếu không phải con trai mình đã là chủ nhiệm, chút lá trà làm sao đủ?
- Vậy... Nếu chủ nhiệm nể mặt chúng tôi như vậy, chúng tôi đây xin nhận.
Đoạn Thành Đào và Phương Chính vẻ mặt vui sướng, thu lại bình lá trà thượng hạng.
Nếu người ta đều làm đến nước này, vì chuyện này của chính mình biểu hiện lòng trung, bản thân cũng không thể quá nhỏ mọn, nói không chừng sau này mình còn có chuyện gì muốn nhờ đến người ta. Trương Anh Duệ thấy một câu nói mà cha của mình đã từng dạy, nhớ rõ mồn một:
- Vĩnh viễn đừng xem thường bất kì kẻ nào, bất cứ thứ gì, nói không chừng trên đường cái, lúc cần thì đồ bỏ đi hay người lạ cũng có thể giúp mình một phen.
Những năm gần đây, Trương Anh Duệ dường như nhớ kỹ những lời này, cũng đã làm như vậy. Ví dụ như hiện tại, nếu Đoạn Thành Đào và Phương Chính lấy lòng chính mình, thì chính mình có thể mượn sức một chút.
Luận đến hình thành cấp bậc, Đoạn Thành Đào và Phương Chính chẳng qua là cán bộ nhỏ bé mà thôi, Đoạn Thành Đào đáng thương này còn không phải ủy viên đảng ủy của huyện, cho nên sở trưởng đồn công an cũng không phải chức quá cao.
Mà chính mình dầu gì cũng là hưởng thụ đãi ngộ cấp chính khoa, riêng theo cấp bậc hành chính đi lên mà nói, còn kém hai cấp, người nầy kích động như thế, thật cũng có thể lý giải... Bản thân và cục trưởng cục công an huyện thuộc loại cùng cấp bậc, ngươi cảm thấy được một cục trưởng cục công an huyện sẽ tặng chút đồ cho một đồn công an huyện nhỏ bé sao? Cho nên giờ phút này Đoạn Thành Đào và Phương Chính kích động, cũng hoàn toàn có thể lý giải , chẳng nhẽ sợ bản thân cũng không phải lãnh đạo quản lý trực tiếp bọn họ.
... ... ... ... ... ... ... ...
- Ta đi ra ngoài một chút.
Đoạn Thành Đào và Phương Chính mới vừa đi chưa đầy một hồi, Trương Đức Vĩ cũng có chút đứng ngồi không yên, nhịn không đến mười phút, rốt cục nhịn không được, đứng lên muốn đi ra ngoài.
- Cha, cha muốn tới nhà dì ba của con sao?
Nhìn cha của mình sốt ruột như lửa đốt lộ ra ngoài, Trương Anh Duệ trong lòng cười thầm, hướng Trương Đức Vĩ hỏi.
-Ừ, nếu mấy đồng chí phái đến từ đồn công an đều nói hai ba ngày này thì có thể tìm thấy xe, cha đi trước nói một tiếng cho chồng dì một tiếng.
Trương Đức Vĩ lên tiếng trả lời.
- Cứ để hai ngày nữa đợi cho xe ba bánh tìm được rồi nói sau, Đoạn Sở Trưởng không phải nói rồi sao, xe bị tên trộm bán đến một huyện khác, tìm ra được cũng rất phiền toái, còn cần cùng đồng chí ở đồn công an huyện khác bàn bạc một chút trước tiên, nói không chừng thời gian hai ba ngày không nhất định đã đủ, cha nói sớm, đến lúc đó xe không tìm trở về có phải không tốt?
Trương Anh Duệ nhịn cười, khuyên nhủ.
- Anh Duệ nói đúng, ông nói trước, đến lúc đó xe không tìm được thì mất mặt lắm.
Mẹ của Trương Anh Duệ rất là đồng ý với con trai, nhưng nghĩ đến nhà bọn họ đến hiện tại nóng lòng không tìm được xe không được, chần chờ một chút, nói:
- Nhưng ông cũng có thể đi nói một tiếng, nói đồn công an bên kia có tin tức rồi.
Cảm thấy trong lòng bà Trương cũng muốn khoe khoang khả năng của con trai mình, Trương Anh Duệ nhất thời hiểu tâm tư của cha mẹ mình, cảm thấy mừng rỡ.