- Cái con búp bê Trương Anh Duệ đó à?
- Cao Nguyệt Mai nhíu mày lại, có chút không tin, thế nhưng nghữ khí cũng nhẹ đi nhiều rồi… nếu không bắt buộc cũng không có ai muốn động vào lão già nhà mình đâu. Không phải hắn thì là ai nữa?
Khuôn mặt quay nhìn xung quanh, Liêm Sĩ Sinh nhanh chóng thích ứng với “không khí nói chuyện” bây giờ, không ngờ có thể kéo gần quan hệ với Cao Nguyệt Mai, nhân tiện còn châm ngòi 1 chút:
- Tôi nghe nói… Trương phó trưởng trấn bây giờ rất có thành kiến với lão nhà cô đấy.
Không thể như vậy! Mới nghe đến lời này, Cao Nguyệt Mai vốn trong lòng còn đang tức giận, nhất thời đổ lên đầu Trương Anh Duệ:
- Cái con búp bê nhỏ Trương Anh Duệ ngươi, nhà họ Vương tôi đắc tội gì với ngươi? Có thành kiến với ông Vương nhà tôi, lúc này lại có thành kiến với tôi, tên khốn này, có phải muốn nhà ép người ta tan cửa nát nhà mới cam tâm hay không?
Trong lúc nào, Cao Nguyệt Mai thậm chí còn không quan tâm đến Liêm Sĩ Sinh mà nghiến răng kèn kẹt căm hận Trương Anh Duệ, thậm chí còn giải thích cho Liêm Sĩ Sinh:
- Lãnh đạo bảo ông xử lý người ta, thì ông xử lý thôi.
Rất rõ ràng, Liêm Sĩ Sinh cũng giống như mình, đều đen đủi bị lãnh đạo bức hại. Biết được điều này, Cao Nguyệt Mai bất giác liệt Liêm Sĩ Sinh vào đội ngũ giống như mình:
- Cái con búp bê này, thật chẳng là cái thá gì.
Cao Nguyệt Mai không ngừng vung tay, nước miếng không ngừng tuôn ra ngoài:
- Lão Vương nhà tôi còn nói, nếu con búp bê này xử lý chuyện thỏa đáng, mọi người nên làm thế nào thì làm thế đây, thế mà bây giờ…
Nói đến đây, Cao Nguyệt Mai xoay đầu lại:
- Hay là Liêm sở, ông với lão nhà tôi liên thủ cho hắn 1 bài học?
- Liên thủ cho hắn 1 bài học à?
Liêm Sĩ Sinh trố mắt, lạp tức động lòng, thế nhưng để ổn thỏa, Liêm Sĩ Sinh cần phải nắm được rõ ràng nội tình bên trong của Vương Trường Ba:
- Tôi nói này tiểu Cao, có phải lão Vương nhà bà, trong tay…Lão Vương Trường Ba có phải trong tay có nhược điểm của cái con búp bê Trương Anh Duệ đó không?
Nếu ở trong cơ quan chính phủ Đảng của cơ quan chính phủ thành phố trực thuộc trung ương trở lên, nếu muốn dạy dỗ ai đó thì phải để cho người đó bị người khác chê cười, chiến thuật chính trị của ngươi còn non kém lắm, mọi người đều là trí thức, ăn cắp sách thì không phải là ăn cắp sách, mà gọi là trộm sách, mọi người đều là người văn minh, nghiên cứu nghệ thuật lời ăn tiếng nói có tốt hay không? Thế nhưng cơ cấu chính phủ cấp 2, nhất là cấp 1 ở huyện, nếu như thô tục 1 chút… ai mà coi trọng ngươi nữa chứ?
- Hử? Những thứ đó cần thiết sao? Chỉ cần chúng ta hợp sức lại, bàn bạc tốt 1 chút, 1 con tiểu búp bê như hắn, thì làm được gì chứ?
Cao Nguyệt Mai khinh thường nhổ 1 bãi nước bọt ra, căn bản không quan tâm đây là trong phòng làm việc Liêm Sĩ Sinh, đương nhiên, bà ta cũng không phải không có đầu óc.
- Như vậy à?
Liêm Sĩ Sinh có chút chần chừ:
- Thế bên công an thì làm thế nào?
Liêm Sĩ Sinh đương nhiên biết, bất kỳ 1 lãnh đạo nào, nếu bị cấp dưới không coi ra gì thì chắc chắn không là gì cả, nếu có thể làm như vậy đương nhiên là tốt nhất, thế nhưng điều Liêm Sĩ Sinh do dự chính là, bây giờ phía công an có thể dựa vào tên Trương Anh Duệ đó.
- Sợ bọn họ làm gì?
1 cái đồn công an bé tí tẹo thì tranh giành được cái gì với chúng ta chứ, bọn họ không sợ khiến cho mọi người đều giận à?
Cao Nguyệt Mai rất chi là khinh thường đồn công an:
- Chỉ cần chúng ta phối hợp tốt, muốn cho con tiểu búp bê đó gặp phiền phức chẳng phải là đơn giản sao?
Hả! Liêm Sĩ Sinh vẫn luôn không ngờ tới điểm này lập tức hiểu ý Cao Nguyệt Mai:
- Chỉ cần chúng ta hợp sức lại, chúng ta tạo ra vấn đề gì đó, đến lúc đó roi cấp trên đánh xuống không phải là đánh vào mông con búp bê đó sao… còn những lãnh đạo bộ ngành khác thì không sao, các bộ ngành thuộc Trương Anh duệ ngươi làm lãnh đạo, từng bộ một xảy ra vấn đề, rốt cuộc là bọn họ không sao hay là năng lực lãnh đạo của Trương Anh Duệ ngươi không đủ. Nếu như ai mà đen đủi bị cấp trên biết được ngươi “năng lực lãnh đạo không đủ”, cả đời này người đừng mong thăng tiến nữa? Chỉ có nẳm mơ thôi.
Nếu là như vậy… Liêm Sĩ Sinh nghĩ:
- Tiểu Cao à, nhà cô có rượu ngon hay không? Bao lâu không ngồi uống rượu với lão Vương nhà cô rồi nhỉ.
Đây là muốn ngồi với ông xã nhà mình bàn bạc chuyện để gây khó dễ, Cao Nguyệt Mai trên mặt lập tức tươi cười, không ngừng gật đầu:
- Sở sưởng mời ngài đến, nhất định mang loại rượu ngon nhất ra tiếp đón ngài. Đạt được “chiến lược đồng minh” như vậy, cái sự không vui khi nãy ai còn để trong lòng chứ?
Trương Anh Duệ không biết, ngay tại lúc mình đến huyện giúp người thợ điện họ Vương kia thì 1 đội đồng minh đã được hình thành.
Vừa ngồi xuống trong phòng làm việc, phó chủ nhiệm văn phòng làm việc đảng ủy trấn Lưu Binh vẻ mặt vui mừng, đi nhẹ nhàng vào phòng:
- Trưởng trấn, có chuyên bí thư bảo tôi đến hỏi ngài 1 chút, trên trấn dự định xây 1 ngôi nhà cho mọi người, muốn hỏi ý ngài 1 chút ạ.
- Xây nhà à? Đây là chuyện tốt mà.
Trương Anh Duệ sửng sốt, có chút bối rối:
- Mọi người chắc chắn đều rất vui, ừ… trấn chúng ta xây nhà công đi.
Lưu Binh lắc đầu, giải thích cho Trương Anh Duệ:
- Cũng không phải nhà công, là nhà góp vốn, sở tài chính trấn bối thường 1 khoản, mọi người góp thêm 1 chút, tài sản này là của cá nhân.
-Như vậy à?
Cái này lại biến thành tiền bồi thường trợ cấp nhà ở, nghĩ đến cái này, Trương Anh Duệ nhất thời lấy lại tinh thần, ai mà không thích nhà ở chứ? Kể cả là mình không ở thì cũng có thể cho vay, lập tức gật đầu cười tủm tỉm:
- Ý kiến này của bí thư Lưu cũng không tồi đấy, có thể tạo công việc cho mọi người cũng là giúp ích cho mọi người, đúng rồi, định xây nhà ở đâu? Diện tích khoảng bao nhiêu? Nếu là văn phòng mọi người góp vốn, tài sản thuộc về tư nhân, điều kiện sở tài chính trấn cũng khá là dư dả, xây nhà lớn 1 chút, cũng được mà.
- Bí thư lưu tính toán sơ bộ ban đầu, là tìm đất ở trong quận.
Lưu Binh gật đầu cười, có chút không lịch sự cho lắm:
- Thế nhưng chỗ đất tốt 1 chút trong quân lại không vừa tiền, ý bí thư là, quan hệ của ngài ở trong quận rộng, cũng có thể diện lớn, có thể tìm mối quan hệ trong quận giúp mọi người giải quyết, tối thiểu cũng là chỗ mà sinh hoạt thuận tiện 1 chút.
Mẹ kiếp!
Trương Anh Duệ lập tức hiểu được tại sao Lưu Kim Quốc lại bảo Lưu Binh đến hỏi ý kiến mình, hóa ra là tính toán nhỏ nhặt, ngươi không tìm được miếng đất nào thích hợp nên bảo ta tìm giúp ngươi, không ngờ cuối cùng việc tốt là do ông làm, còn vất vả khổ cục thì do mình làm, cuối cùng cũng chẳng được cái gì cả.
Trong lòng Trương Anh Duệ lập tức căm tức:
- Ta nói Lưu Kim Quốc, ức hiếp người cũng đừng có ức hiếp thế chứ, thảo nào… ta nhìn người giống như loại người không có tâm vậy.