- Thư kí Lưu, sao ông vẫn còn khách khí như vậy?
Hiển nhiên Từ Mẫn Kiện cảm nhận được sự khách sáo của Lưu Kim Quốc, liền cười nói.
- Đây đều là do các đồng chí tự phát thôi, chứ kính trọng lãnh đạo là điều mọi người phải làm, khụ khụ…
Lưu Kim Quốc vội vàng nói, dường như ngoài công việc ra thì nụ cười kia cũng có vẻ là lời nói thật, đây đều là sự tự nguyện của các đồng chí.
Còn về phần có phải như thế thật hay không thì có quỷ mới biết được.
Chỉ đáng tiếc là, thời tiết đang đẹp, trời nắng ráo thì bỗng nổi gió mà Từ Mẫn Kiện thì có mỗi một thân một mình.
Thấy có một mình mình, tóc tai thì bị thổi tung cả lên, trên mặt còn dính đầy đất vàng, lúc này đây bộ trưởng Từ Mẫn Kiện đang mím chặt môi, sắc mặt Lưu Kim Quốc thì suy sụp, thầm kêu khổ: gay rồi! đi nịnh nọt nhưng thực ra là vỗ đùi ngựa bị nó đá cho một cái, không những thế còn bị cả con lừa bên cạnh đá nữa chứ.
Chuyện này bắt đầu nghiêm trọng rồi đây!
Thấy bộ mặt xám xịt của Bộ trưởng Từ Mẫn Kiện, mấy người lặng ngắt như tờ.
Mặc dù lúc này mọi người cũng chưa khá lên chút nào nhưng không còn nghi ngờ gì nữa đối với lãnh đạo cấp dưới vẫn luôn không phải là một vấn đề quan trọng với các lãnh đạo.
Trông thấy Bộ trưởng Từ căng thẳng, mọi người đều kinh sợ: Bộ trưởng Từ sẽ không vì chuyện này mà trách tội chúng ta đấy chứ?
Hình tượng của lãnh đạo bị tổ thương, nghiêm trọng rồi đây là một vấn đề nghiêm túc, tuy không đến mức như một sự kiện chính trị nhưng sẽ gây sự thù hận trong lòng lãnh đạo, biết được hình tượng của mình bị tổn hại nguyên nhân là tại các ngươi, vậy thì xui xẻo rồi hơn nữa lại là lúc vị lãnh đạo này đang tổ chức gặp các nhân viên.
Tuy rằng ai cũng biết về chuyện này không nên đổ tội lên đầu Lưu Kim Quốc nhưng lãnh đạo lại không nghĩ như vậy, ngươi có khóc cũng không có chỗ mà khóc đâu.
Ngày thường thì chắc là cũng không đối xử như vậy đâu, Trương đại nhân lại nói một câu:
- Tôi nghe nói vị này không coi lãnh đạo ra gì.
Vậy là xong rồi, chỉ cần lãnh đạo còn ở vị trí này thì sẽ còn nhớ tới ngươi, sau này cứ yên tâm mà ngồi ở vị trí đấy đi. Đây là thiện chí của lãnh đạo, nếu sau này mà gặp phải lãnh đạo nhỏ nhặt thì cơ hội ngươi đi xuống cũng rất có thể.
Sau đó là ai giúp ông mày khỏi xấu hổ đây? Lưu Kim Quốc kêu thầm thảm thiết, có ai chủ động đứng ra làm cho không khí dịu đi không?
Cục diện trước mắt rất khó xử, quan hệ của ông ta không rõ ràng. Vốn dĩ tất cả mọi người đều cảm thấy được lúc chờ Bộ trưởng Từ đến, chúng ta phải xếp hàng nghênh đón một chút, đến mức chạy từ xa như thế sao? Có thể là vì Lưu Kim Quốc khăng khăng quá nên mọi người mới khó chịu khi ở đây đến vậy.
Bây giờ những người ở điạ phương còn đang oán thầm các lãnh đạo, thực ra cũng có không ít những người mừng thầm khi thấy người khác gặp họa. Lưu Kim Quốc ngươi là đồ chó hoang, ngươi mà cũng đòi làm lãnh đạo hả? Đi mà liếm nước cống đi! Lần này phải thúc đùi ngựa chứ!
Không biết là mọi người còn bao nhiêu việc phải làm, quan trọng bây giờ mới là tháng 10, mặc dù mặt trời còn chưa hạ nhiệt mọi người đứng dưới nắng là rất khó chịu, chỉ một lát sau đã toát hết cả mồ hôi, ngươi ấy là là lãnh đạo thì không vấn đề gì nhưng ngươi không thể để mọi người đi theo đều phải chịu khổ như thế được?
- Gió lên đi… Thật là…
Thấy không có người nào chịu đứng ra giúp mình giải nguy Lưu Kim Quốc cười nhạt nhẽo nói.
Từ Mẫn Kiện không nói gì, mà nhìn chằm chằm vào Lưu Kim Quốc trong 6 giây, mặt không một chút thay đổi.
Bị Từ Mẫn Kiện nhìn chằm chằm như vậy, mồ hôi toát ra từ lưng đang chảy xuống.
- Không sao, không phải đang đứng một mình sao, Tiểu Vương cậu giúp tôi vỗ vỗ một cái.
Sau vài giây khuôn mặt không một chút thay đổi nhìn chằm chằm vào Lưu Kim Quốc, cuối cùng thì Từ Mẫn Kiện cũng mở mồm nói với tiểu Vương tài xế của mình.
- Vâng ạ.
Tiểu Vương không dám lười nhác, vừa giúp lãnh đạo phủi đất vừa nói với Từ Mẫn Kiện:
- Ông chủ, trên xe còn có quần áo của ngài, lát nữa ngài thay đi ạ.
Nói xong, anh ta cũng phủi xong hết bụi đất, lấy ra một cái khăn bông và một chai nước lọc, vẻ mặt như muốn xin lỗi nói với lãnh đạo:
- Lãnh đạo, ngài hãy lau mặt trước đi đã.
Mới lúc nãy vẻ mặt còn không thay đổi gì bây giờ Từ Mẫn Kiện đã gật đầu, khen ngợi:
- Không sao, cố chịu một lát..
Lãnh đạo thì cũng là người, cũng thông cảm với sự khó xử của cấp dưới, tiểu Vương có thể làm được như vậy cũng đã là biết suy nghĩ trước sau, chu đáo rồi… Cũng không thể trông cậy vào người ta đến mức phải đưa cho mình một cái vòi tắm hoa sen được? Ai mà ngờ được các lãnh đạo sống sung sướng mà cũng có ngày gặp phải tình huống xấu hổ như thế kia chứ?
Hằng ngày tiểu Vương đã cẩn thận chuẩn bị nhưng vật dụng có thể sử dụng trong những lúc quan trọng, liền gây được ấn tượng đối với lãnh đạo, những thời khắc mấu chốt mà lái xe có thể lo được như thế có lãnh đạo nào mà lại không thích cơ chứ?
Sau khi thấy biểu hiện của tiểu Vương, sắc mặt của Lưu Kim Quốc càng kém đi, khốn khiếp, chuyện này phải gọi là chuyện gì đây không biết?
Một nhóm không nói gì người ta cũng chẳng quan tâm đến chuyện xảy ra, ngoài việc họ đang thầm oán ông trời, sự tiếp đón này cả khách và chủ đều mong mau chóng, qua loa mà kết thúc đi.
Vốn dĩ là quyết định 10h sáng báo họp tự nhiên lại không cử hành được, buổi họp lại phải hoãn lại đến 2h chiều.
Tất cả lãnh đạo toàn thân như bị phủ một lớp tro bụi mất hết cả hình tượng, đương nhiên mọi người ngay bây giờ được đi tắm và thay một bộ quần áo khác.
Sự lo lắng trong lòng Lưu Kim Quốc cũng không còn mà nhường chỗ cho sự vui mừng vì chuyện sau đó là Bộ trưởng Từ và Bí thư Vương không có phản hồi gì về chuyện trong huyện mà lại lựa chọn đi đến Phương Trấn trước, đồng ý trở về sau cuộc họp, lần này thì ít nhiều ông ta cũng hiểu được ý của các lãnh đạo, chuyện lãnh đạo tức giận nhưng thực ra cũng không nghiêm trọng đến mức không thể cứu vãn nổi.
Sau khi trở về, Lưu Kim Quốc cũng không dám thờ ơ, nhanh chóng mang chỉ thị đi mua mấy bộ quần áo mới nhất là quần áo cho các lãnh đạo, càng phải chú ý đến giá cả không được để ảnh hưởng đến hình tượng của các lãnh đạo.