Tuy vị hòa giải viên này cũng không biết năng lực thực sự của Trương Anh Duệ nhưng được làm hòa giải viên cũng là một nhân vật tám mặt lung linh, mình biết Nhâm Học Kinh nói, hình tượng của Trương Anh Duệ đã buộc tiểu Hồ đến đây: có thể áp đảo cục diện chính trị của Thành phố khiến cho ai cũng phải cúi đầu với chúng ta, một người quan hệ tốt với Cục trưởng Khương còn một người lại quan hệ tốt với Cục trưởng Cục công an…
Trời ơi! Nghĩ đến đây, tiểu Hồ đều bị chính mình làm mình hoảng sợ: vị này rốt cuộc vì cái gì mà đến đây? Không phải là vì con trai họ sao?...tiểu Hồ cũng không biết, chính mình đã đoán Trương Anh Duệ và các cán bộ lãnh đạo đối với hắn cũng không sai lắm.
Nghĩ đến đây, vốn dĩ còn không vui, mình phải tính lại một chút, nhất thời tiểu Hồ nóng lòng: mình hơn hắn 1 tuổi, không có ý kiến gì cũng không trông mong người ta có để ý mình hay không nhưng nếu như giải quyết chuyện này êm đẹp thì cũng để cho hắn nhớ kĩ đến 1 người, thiên duyên biết đâu sau này còn giúp được mình, đời này
Cơ hội này làm cho sự nghiệp của Trương Anh Duệ chuyển thành hành chính biên, ngay từ đầu tiểu Hồ hoàn toàn không muốn đi… khó khăn quá!
Đến bây giờ tiểu Hồ vẫn ở cấp thấp, tuy không giống với nhân viên công vụ chính thức nhưng cũng là một cán bộ hành chính, thực ra cũng có thể có là nhân viên công vụ, đối với tiểu Hồ mà nói nếu như có thể nhân cơ hội này mà đáp ứng được cho Trương Anh Duệ thì mình muốn có 1, 2 cấp bậc nữa vẫn khó như lên trời, có đúng đây là nhân vật lớn còn không phải chỉ là một cuộc điện thoại sao?
Suy nghĩ trong lòng, sắc mặt tiểu Hồ vui tươi, khom người tôn kính với Trương Anh Duệ, ngừ khí đúng mức:
- Trấn Trường Trương, chuyện có được hay không tôi cũng không dám cam đoan với ngài, điều tiết chuyện này không ai dám nói thành công 100% nhưng tôi hứa sẽ làm hết khả năng, làm đến mức cao nhất để giải quyết chuyện này.
Lời nói của tiểu Hồ, ngược lại khiến cho Trương Anh Duệ tán thưởng, ngay từ đầu cô ta đã không cam đoan việc này, mà đề phòng trước cho mình, tiếp theo là bày tỏ sự cố gắng cao nhất có thể…
Đây với Trương Anh Duệ mới thực sự là cách, nếu không ngay từ đầu đã nã pháo, kết quả cuối cũng có hoàn thành được hay không đến lúc đó lại khó nhìn. Cho nên Trương Anh Duệ cười khổ gật đầu:
- Chị Hồ, chuyện này phiền chị rồi.
- Tôi biết, cha mẹ tôi cũng ở nông thôn mà, tôi biết người nông thôn lấy vợ cho con trai không dễ dàng gì, nếu như được cô con dâu không hiểu lão nhân thì khổ lắm.
Tiểu Hồ trịnh trọng gật đầu.
Cơ hội tốt như vậy sao mình có thể không nắm lấy.
Trong thành phố mới xây một quán bowling, con trai của các cục trưởng Chu Thạch Bình, cau mày, anh thường ném được bowling rất xa, kết quả có thể suy nghĩ cũng biết, một bình cũng không đụng đến.
Nhạc Siêu Quần ngồi ở một bên ghế ngỉ ngơi…Chúng ta nhất định phải thừa nhận con trai của Nhạc Trấn Phong rất là xiên trạc, anh ta cứ nhìn chằm chằm vào Chu Dương, vẻ mặt có vẻ nhàn nhã.
Ngươi cho rằng ông đây giả bộ sao! Chu Dương Tâm mắng thầm trong lòng, suy nghĩ một chút nhưng không ra ngoài, quay nhìn Nhạc Siêu Quần hỏi:
- Anh Nhạc, anh có tin… rốt cục là chuyện gì đây? Rốt cuộc là công trình này chúng ta có thể làm tiếp hay không đây?
Mặc dù cha đã nói mình được đụng vào hạng mục kia, làm trò trước mặt cha mình, Chu Dương Tâm cũng đã tự nhủ không làm nữa, có thể Chu Dương Tâm không cam lòng, 100, 200 cũng không cam lòng, chỉ cần có thể làm việc này thì mình ít nhất cũng phải kiếm được 5000 vạn, 500 vạn! cả đời này có mấy người có cơ hội kiếm được 500 vạn trong 1 hạng mục.
Nhận một lỗi là lão tử nhà mình không biết là nghe ai nói, kiếm được tiền như vậy sửng sốt nhưng lại không cho mình làm! Nghĩ đến đây, Chu DươngTâm liền vội có ý kiến với lão đầu tử nhà mình: rốt cục là ông ta bị ai nạt là lại thu thu tay về.
Này hiển nhiên là quyên mất, nếu không phải sau lưng có ông cụ chống đỡ thì bằng chút năng lực ấy mình có thể bước được đến ngày hôm nay không?
- Chuyện này, bản thân tôi cũng nghe được một chút tin tức.
Nhạc Siêu Quần, đặt trái cây lên bàn, cười lạnh trong lòng: ngươi đã đồng ý xông pha chiến đấu trước, vậy thì ta sẽ cho ngươi cơ hội!
Những năm gần đây tuy công việc làm ăn của Chu Dương Nhât luôn hợp tác với đồng bọn, có thể tự xưng là phi phàm, Nhạc Siêu Quần giống như tên của anh ta. Như vậy cho mình là bất phàm ngoài mặt thì gọi huynh đệ nhưng thực tế Nhạc Siêu Quần chưa bao giờ để mắt đến Chu Dương, trong mắt Nhạc Siêu Quần, Chu Dương chỉ là thằng nhãi luôn xông pha chiến đấu, lúc cần thiết có thể làm bia ngắm cho mình, còn hợp tác với đồng bọn?
Tỉnh mơ đi?
Nhận được điện thoại của cha, sau khi nghe nói về người của Cục dân chính phát hiện ra tiểu khu, Nhạc Siêu Quần để tâm đến chuyện này, anh ta thấy đối phương có thể cúi đầu cha mình vậy thì chuyện kia không chừng có thể cố gắng được.
Vốn Nhạc Siêu Quần đang nghĩ đến lỗ hổng này có thể mở ra thế nào, không ngờ nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo đến liền, vừa mới nhắc đến người này, ngay sau đó Chu Dương đã gọi điện mình đang đi đánh bowling, Nhạc Siêu Quần nghĩ xấu trong bụng lúc này đã xuất hiện: đây là một cơ hội tuyệt vời, ngay cả tặng cho người chết cũng có…