Đừng cản chân Anh Duệ
- Chủ nhiệm Trương đêm nay liên hoan, lãnh đạo đã trịnh trọng dặn dò tôi nhất định là phải thông báo đến ngài, ngàn vạn lần không được chậm trễ, nếu không ông ấy sẽ đánh mông tôi đấy… ngài phải nể mặt tôi chứ.
Vương Hải Triệu nói đùa với Trương Anh Duệ.
Thân phận của Trương Anh Duệ bây giờ khác trước, là tâm phúc của tỉnh trưởng thì đương nhiên chế độ đãi ngộ cũng sẽ khác trước kia, Vương Hải Triệu nói lời này ý chỉ ông chủ mình muốn mượn sức Trương Anh Duệ.
- Hải Triệu nói lời này hơi quá rồi nha.
Trương Anh Duệ cũng cười nói:
- Chẳng dấu gì ông, từ sau bữa trưa bí thư đã nói cho tôi biết, đến giờ tôi còn chưa ăn cơm, để dành cái bụng đến tối nay ăn một bữa thật no.
Nghe Trương Anh Duệ nói vậy, Vương Anh Triệu thở phào nhẹ nhõm, nếu Trương Anh Duệ đã xác định là không muộn thì sẽ không lo lãnh đạo không tha bồ câu, chính hắn đã là xong mọi chuyện:
- Đúng rồi, Anh Duệ tối nay tụ họp, cậu cũng có thể mời bạn đến.
Tối nay tụ họp không phải thuần túy chỉ là buổi liên hoan của các lãnh đạo huyện ủy hay sao? Sao lại có thể dẫn thêm người tới được? Trương Anh Duệ suy nghĩ một lát rồi hiểu ra ngay, đây chính là muốn lấy lòng mình mà. Lúc này hắn cười nói:
- Hay lắm, nếu lãnh đạo đã có lời như vậy, tôi cũng không phải khách sáo nữa rồi.
- Ngàn vạn lần không nên khách sáo!
Hai người lại cười trong điện thoại. Cơ hội ăn cơm không mất tiền này có kẻ ngốc mới không đi… Đối với Trương Anh Duệ mà nói, có hai người thích hợp, một người là Bạch Tuyết chuyện đến chào hỏi quan khách không thể thiếu cô, các lãnh đạo đã quen mặt cô mời cô đi tóm lại là một chuyện tốt. Người còn lại chính là cha mình, Trương Anh Duệ luôn có cảm giác mình phải làm được điều gì đó…
Lúc 6h30 tối, mỗi bộ phận của chính quyền huyện ủy có một người đã đến đông đủ, sảnh của nhà khách huyện đã ồn ào, huyên náo khác thường.
Trước kia ngoài buổi liên hoan tết âm lịch của huyện ủy ra thì ít có buổi tụ họp mà nhiều lãnh đạo cùng ăn cơm như thế này, hôm nay đúng là đại tiệc, không như vậy thì làm sao mà thấy được chính quyền tỉnh ủy lo cho sự phát triển của huyện như thế nào, thành tích này hoàn toàn là sự đồng tâm hiệp lực của các đồng nghiệp.
Lúc chiều khi nhận được thông báo của huyện ủy nhà khách đã phải chuẩn bị kĩ càng, hôm nay không những bàn chuyện buôn bán, làm ăn ở nhà khách mà khách cũng toàn người sang trọng đây cũng là chuyện thường tình ở huyện ủy nếu xuất hiện những nhân vật không cho phép đến thì còn ra gì nữa.
Ngoài Huyện trưởng kiêm bí thư huyện ủy Triệu Văn Đường ra thì tất cả mọi người đều tin là có sự tán thành của Phó tỉnh trưởng, rồi thư kí Triệu thay mặt sự tồn tại chói lọi của ba người này mấy ngày hôm nay đều làm cho người ta không dám có thành kiến với Trương Anh Duệ nữa, mọi người đều hiểu có vinh quang ấy đều phải vái lạy người thanh niên này.
Những người này đối đáp rất tự nhiên với Trương Anh Duệ còn có vẻ hơi hạn chế với Trương Đức Vĩ, đối với ông mà nói thì cũng không thể chạm được đến nhân vật gọi là Trấn Trường, những người này đêu là lãnh đạo của huyện ông cũng không biết phải đi ra chỗ nào mới thích hợp đây.
- Trương ca, anh không cần căng thẳng cứ thả lỏng đi đã.
Thấy Trương Đức Vĩ có vẻ căng thẳng Bạch Tuyết túm nhẹ lấy góc áo ông ta nói:
- Anh xem, tất cả mọi người ở đây đều cảm ơn Anh Duệ, bọn họ đều vui mừng như thế hoàn toàn cũng vì Anh Duệ.
Nghe thấy Bạch Tuyết nói vậy, Trương Đức Vĩ cũng thả lỏng một chút nhưng Bạch Tuyết lại nói làm cho ông ta phải tò mò:
- Các lãnh đạo trong huyện đều cảm ơn Anh Duệ? Vì sao vậy?
Đến giờ Trương Đức Vĩ vẫn còn đang đắm chìm hồi lúc trưa ở nhà Phó tỉnh trưởng, đến nỗi ngoài ông ấy ra thì ai nói gì Trương Đức Vĩ cũng đều không nhớ:
- Ngồi ăn trước cả Tỉnh ủy thường vụ, Phó thị trưởng, công ty của hắn mà nhỏ sao? Trời ơi, Trương gia phải tu luyện mấy đời mới được?
Trong lòng thầm tính toán, mai phải đi thắp hương phầm mộ tổ tiên, hóa vàng mã để cảm tạ các ngài. Trương Đức Vĩ nghĩ như vậy và dự định xem phải đi tìm phần mộ tổ tiên nhà mình, liệu có phải mình đã coi nhẹ hương khói rồi không.
Phản ứng của Trương Đức Vĩ khiến Bạch Tuyết dở khóc, dở cười cô nói thầm với ông ta:
- Anh còn không nhìn ra sao, hôm nay Phó tỉnh trưởng đến huyện chúng ta đều là hướng về Anh Duệ…Mọi người ở đây đều cảm ơn Anh Duệ cho Phó tỉnh trưởng rạng rỡ mặt mày.
- Phó tỉnh trưởng Lý xuống đây là vì Anh Duệ ư?
Lời này như tiếng sét đánh giữa trời quang, đã hù dọa Trương Đức Vĩ, quên cả căng thẳng, run rẩy hỏi Bạch Tuyết:
- Đại muội, lời này không thể nói lung tung được, chúng ta chỉ là dân chúng bình thường, làm sao có thể quen những nhân vật như Tỉnh trưởng thế này…
- Vì sao Anh Duệ quen biết Tỉnh trưởng thì em không biết, nhưng em hỏi anh, vốn dĩ Phó tỉnh trưởng không có kế hoạch đến huyện ta để thị sát, hơn nữa ông ta còn nói, ngoài công ty chúng ta ra ông ta đến huyện không quá 3 tiếng đồng hồ, lúc trước Anh Duệ đã chờ 20 phút, thị sát công ty chúng ta và nghe lãnh đạo báo cáo mất một tiếng, huynh tính đi, còn hai giời thì Thị trưởng Lý sẽ thị sát cái gì?
Nói đến đây Bạch Tuyết hít một hơi thật sâu, nói nhanh với Đức Vĩ:
- Anh tính đi có phải là vì đạo lý này không?
Chuyện này… chuyện này nghe thì cũng có vẻ đúng như thế…Trương Đức Vĩ có vẻ tin nhìn Bạch Tuyết với vẻ đầy kinh hãi, không dám tin:
- Con trai mình quen được Tỉnh trưởng khi nào vậy?
Thấy Trương Đức Vĩ không hề căng thẳng, Bạch Thuyết mỉm cười:
- Cho nên, anh Trương à, lúc này những lãnh đạo đều đang nhìn chúng ta… Anh Duệ đang ở gần Tỉnh trưởng, anh ngàn vạn lần cũng đừng cản chân Anh Duệ
- Đừng cản Anh Duệ.
Những lời này giống như có ma lực thần kì, vốn dĩ Trương Đức Vĩ hơi vội vàng nhưng nghe thấy câu này lạnh cả sống lưng, lúc trước hai tay run rẩy thì giờ lại không run lên nữa.