Quan sát Trương Anh Duệ, bác sỹ Vương hài lòng gật đầu một cái.
- Chàng trai, khôi phục rất tốt!
- Còn phải kể đến bác sỹ Vương y thuật cao siêu, mới có thể cứu được cái mạng tôi.
Trương Anh Duệ dùng cái giọng còn có vẻ khàn khàn cảm kích nói với bác sỹ Vương.
Trong ba ngày, đã đủ để Trương Anh Duệ hiểu rõ được tình hình bản thân lúc đó nguy cấp đến nhường nào: một cây đinh thép dài đến hơn mười centimét cắm thẳng tắp vào chỗ sâu trong óc của mình, mất nhiều máu, dẫn đến tính mạng của mình rất nguy hiểm, nếu không phải là vị bác sỹ Vương này đúng lúc rút đinh thép ra cho mình, mạng nhỏ này của mình tuyệt đối coi như là không còn —— căn cứ lời nói của bác sỹ lúc ấy, chậm trễ 10 phút nữa, bệnh nhân cũng không thể cứu được.
- Kỳ tích , thật là một kỳ tích!
Bác sỹ Vương thầy thuốc không dám tin, nhẹ nhàng vỗ bả vai Trương Anh Duệ, giọng nói rất hòa nhã.
- Thật là không dám tin tởng, não tổn thương đến mức đó, thế nhưng không có để lại bất kỳ hậu di chứng, đây thật là một kỳ tích! Hành nghề y nhiều năm như vậy, người như cậu, là người đầu tiên tôi thấy! Là bênh nhân may mắn nhất, mệnh lớn nhất đấy! Ngay cả tôi cũng bội phục vận may của cậu.
Trương Anh Duệ cười hai tiếng, lời này cũng không sai, mạng của mình đúng là khá lớn, cũng khá măy mắn, cây đinh thép kia vô luận là chỉ thiên về hướng bên phải 0.1 centi mét , cũng sẽ thương tổn đến bán cầu não phải họăc là bán cầu não trái của đại não, nhưng chuyện chính là trùng hợp như thế, cây đinh thép này chui vào khe hở bên trong đại não giữa chừng hai nửa bán cầu não, thế nên không gây nên chút tổn thương nào cho đại não của Trương Anh Duệ. Cái này, không phải là vận may lớn tới cực điểm, vậy là cái gì ?
Ngày hôm qua, sau khi kiểm tra toàn diện, các bác sỹ trong bệnh viện ngạc nhiên phát hiện, đại não người thanh niên này tựa hồ không có một chút tổn thương, cũng không có biểu hiện lưu lại một chút hậu di chứng, tất cả mọi người cảm phục người thanh niên này mệnh khá lớn—— Sau khi nghe mẹ kể tình huống mình bị thương, Trương Anh Duệ cũng cảm thấy trong một khắc kia nhất định là được lão tổ tông phù hộ, bệnh mình hồi phục rồi, về nhà sẽ phải đến phần mộ tổ tông đốt giấy vàng cảm tạ các lão tổ tông mến yêu mình.
Bác sỹ Vương vừa nói như thế, Trương Anh Duệ cũng vui vẻ nói.
- Ha ha, nghe anh nói như thế , tôi cũng cảm thấy mạng của tôi lớn… Nhưng nếu không phải anh y thuật cao, tôi cũng không có được cái may mắn ấy. Cho nên vẫn phải cám ơn anh nhiều.
Lời này dễ nghe, cho dù là người bác sỹ thế nào, cũng thích được nghe người khác khen ngợi y thuật của mình cao siêu, bác sỹ Vương vui vẻ lên, dặn dò Trương Anh Duệ mấy câu, xoay người rời đi .
Bác sỹ Vương mới vừa đi, ông chủ Trương Anh Duệ mang vẻ mặt tươi cười, giơ lên một giỏ quả, đi vào.
- Ông chủ, sao anh lại tới đây? Nhìn anh kìa, sao còn mang theo đồ nữa!
Trương Anh Duệ vừa nói xong, làm bộ sắp phải đứng lên .
- Nằm yên, nằm yên đi.
Thấy Trương Anh Duệ muốn đứng dậy, ông chủ hắn – Đằng Lãng liền bước nhanh tới, để Trương Anh Duệ nằm lại giường. Cố ra vẻ tức giận làm mặt nghiêm:
- Bây giờ cậu là bệnh nhân, bất kể trời đất sập xuống, cậu cũng cần dưỡng thương cho tốt, tôi nói với cậu, bây giờ dưỡng thương thật tốt sẽ là nhiệm vụ lớn nhất của cậu trước mắt. Đừng nói là tôi tới, coi như là chủ tịch quốc gia tới, cậu cũng phải nằm ở trên giường .
Lão Thiên vương tới có thể nằm ở trên giường hay không khó mà nói, nhưng nếu ông chủ đã tỏ thái độ này, mình cần tôn kính, vậy là đủ rồi, mặt Trương Anh Duệ đầy cảm kích, nói với Đằng Lãng,
- Vậy …… ông chủ, để em phạm luật một lần ?
- Nằm đi, nằm đi.
Đằng Lãng liên tiếp nói , đỡ Trương Anh Duệ nằm lại.
Hai người tán gẫu liễu mấy câu , nhớ tới mình bị thương thế kia, trái tim Trương Anh Duệ dâng lên chút hận.
- Ông chủ, chuyện này bây giờ xử lý như thế nào?
Chào hỏi Đằng Lãng xong, Trương Anh Duệ liền hỏi. Đang gọt trái táo cho Trương Anh Duệ, bà Trương nghe nói như thế, tay nhẹ nhàng run lên, tiếp theo tiếp tục làm bộ như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục gọt vỏ táo, nhưng lỗ tai lại dựng đứng lên.
vừa nói đến cái vấn đề này, trên mặt Đằng Lãng nhất thời lúng túng,
- Cái này …… Anh Duệ à, chuyện này anh cùng bên kia thương lượng một chút, cũng cảm thấy chuyện như vậy nếu làm lớn lên cũng không tốt đối với người nào, cho nên anh cảm thấy, cùng nhau giải quyết tương đối ổn, cậu xem …… Dĩ nhiên, bọn họ nhất định cũng sẽ bồi thường cho cậu, bằng không anh cậu, tôi đây là người đầu tiên không đồng ý.
Bình tĩnh nhìn Đằng Lãng, mặc dù trước đã đoán được cái kết quả này, Trương Anh Duệ vẫn cảm thấy thất vọng như cũ:
- Đây chính là người thường ngày cùng mình xưng huynh gọi đệ, kêu có chuyện gì tìm anh, anh khẳng định giải quyết cho em?
Ngày hôm qua Vương Bằng đến xem tình hình mình, đã đem tin đồn trong xưởng truyền lại cho mình, vừa định làm to chuyện, ông chủ bên kia muốn ém miệng, chủ động bày tỏ khoản tiền nợ 700 vạn kia có thể trừ đi 400 vạn, đồng thời lấy thêm ra 50 vạn làm dinh dưỡng phí cho cái người xui xẻo đó —— cho tới bây giờ, ông chủ bên kia, người khơi mào chuyện này, cũng không biết tên Trương Anh Duệ —— yêu cầu duy nhất chính là Đằng Lãng không làm lớn chuyện này lên.
Đằng Lãng cũng cảm thấy rất ngượng ngùng, không dám nhìn ánh mắt Trương Anh Duệ, mình làm ông chủ chẳng những không bảo vệ được thủ hạ, ngược lại còn phải dựa vào thủ hạ để trừ họa, đến thời điểm lại vẫn không thể báo thù cho thủ hạ của mình, đúng là có chút khó nói, nhìn vẻ mặt Trương Anh Duệ giờ phút này, càng thêm cảm giác nóng rát trên mặt.
Như chợt hiểu ra lại vỗ đầu một cái.
- Coi đầu óc anh này, đúng rồi , người bên kia nói , chuyện này bọn họ cũng cảm thấy thật có lỗi với em, muốn anh xem tình hình em thế nào, còn bỏ năm mươi vạn coi như là bồi thường dinh dưỡng phí cho em.
Vừa nói, hắn vứa lấy từ trong túi bên người ra một tờ chi phiếu tiền mặt, đặt ở đầu giường của Trương Anh Duệ.
Tay bà Trương chợt run lên, đang gọt hoa quả trên tay liền xuất hiện một vết thương, một dòng máu đỏ chậm rãi chảy xuống.
Một tia lửa giận đột nhiên xông thẳng vào não. Vết thương của Trương Anh Duệ lại như đang bị đấm bị bóp, mặt trắng bệch!
Cái gì? Mình thiếu chút nữa chết, thiếu chút nữa sẽ để cho cha mẹ mình người đầu bạc tiễn người đầu xanh, nhưng cái mạng của mình chỉ trị giá năm mươi vạn? !
Đây là năm mươi vạn dinh dưỡng phí sao? Không! Trương Anh Duệ biết rõ, năm mươi vạn này, thật ra là phí ém miệng! Đằng Lãng cùng ông chủ bên kia muốn dùng năm mươi vạn này nói với mình, chuyện này liền đến đây là chấm dứt, từ đó về sau không muốn giằng co nữa.
Giờ khắc này, Trương Anh Duệ có cảm xúc mãnh liệt đem tờ năm mươi vạn chi phiếu tiền mặt này ném vào mặt Đằng Lãng, nhưng sau khi hít một hơi thật sâu, trên mặt Trương Anh Duệ cố gắng nặn ra một khuôn mặt tươi cười,
- Nghe anh nói kìa, ông chủ, chuyện lần này gây cho anh thêm phiền toái, nếu không phải là anh, không chừng chút tiền này tôi cũng không có được.
- Ừ, phải thế chứ, anh biết chuyện này để cho Anh Dụê em chịu ấm ức, chuyện này nói anh thật xin lỗi ……
Đằng Lãng cảm giác mình trên mặt đỏ lên, một loại cảm giác áy náy mãnh liệt để cho Đằng Lãng có ý muốn lập tức thoát khỏi phòng bệnh này ngay lập tức.
Sau khi lấy ra tờ chi phiếu này, hai người cũng cảm giác quan hệ huynh đệ giữa hai người trong quá khứ tựa hồ xuất hiện một chút biến hóa, một không khí lúng túng ở giữa hai người bắt đầu lan tỏa, một thứ gì đó, tựa hồ bắt đầu xuất hiện một vết thương.
Hàn huyên một chút, cảm giác lúng túng Đằng Lãng đành cáo từ .
Đằng Lãng vừa đi , bà Trương cũng không nhịn được nữa, trong sự đau lòng mang theo tức giận đến chất vấn Trương Anh Duệ.
- Con trai, năm mươi vạn này sao con lại cầm? Con có biết hắn cho con năm mươi vạn này ý tứ là gì hay không? Năm mươi vạn này ta không thể lấy, chúng ta muốn kiện bọn họ, con ta không thể bị người ta đánh rồi cho ít tiền coi như xong chuyện, mẹ sẽ đòi đạo lý về cho con!
Vừa nói, mắt bà liền đỏ, nước mắt giống như hạt châu không ngừng rơi xuống.
Đáng thương thay lòng cha mẹ, bọn họ quan tâm cũng không phải là vấn đề nhiều tiền hay ít tiền, mà là để ý con trai của mình có thể có được một đạo lý hay không.
Nước mắt mẹ Trương Anh Duệ nhất thời rơi chính là vì đau xót. Trương Anh Duệ vội vàng cúi đầu che dấu cảm xúc, rồi mới lên tiếng.
- Mẹ, những điều này con cũng biết, nhưng vấn đề là, vô luận là ông chủ của con, hay là những người kia, chúng ta cũng không chọc vào nổi .
Bà Trương nhất thời sửng sốt một chút .
Mấy ngày nay các đồng nghiệp tới thăm Trương Anh Duệ không ít, bà Trương cũng hiểu được lần này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nghe con trai mình nói như thế, mấy ngày nay bởi vì vẫn quan tâm con trai nên bà Trương đè nén trong lòng, giờ tức giận và không còn cách nào khác rốt cục phát tiết ra ngoài, chán nản khóc ra tiếng.
- Nhưng …… Nhưng …… con trai, mẹ không cam lòng!
- Mẹ, mẹ yên tâm, khoản nợ này, sớm muộn con sẽ tìm những người đó đòi về!
Trương Anh Duệ không hề che giấu tâm tình của mình nữa, mím môi thật chặt, trong đáy mắt bắn ra một tia thù hằn.
- Nhưng ……
Bà Trương còn muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng lại không nói được, không khỏi bất lực cúi đầu: quan hệ phức tạp trong chuyện này bà cũng hiểu, cách làm của con trai bây giờ không thể nghi ngờ là biện pháp tốt nhất trước mắt, nhưng …… nếu như mình nhà có tiền có thế, sao để con trai bị oan khuất lớn như vậy?
…………
Khoản nợ này, Trương Anh Duệ ghi tạc trong lòng: trong sáu ngày này, ông chủ tới ba lần, bà chủ tới hai lần, mình chữa bệnh trước sau tốn hơn 20 vạn, tất cả đều là ông chủ bỏ tiền ra, từ góc độ này mà nói, ở nơi này thời đại thương nhân bất lương hoành hành, ông chủ làm được như vậy, tựa hồ quả thật đã là nhân nghĩa tận lực rồi.
Nhưng vấn đề là ở chỗ, khoản nợ này không phải như vậy coi là xong, đối với ông chủ mà nói, số tiền kia hắn chi một chút cũng không oan uổng, mặc dù là trị liệu vết thương cho Trương Anh Duệ, bây giờ đã tốn 20 vạn, nhưng nếu như không phải là lúc ấy Trương Anh Duệ bị thương, để những người xã hội đen kia sợ mà chạy, nếu như mặc cho trên trăm người như vậy đập phá trong xưởng, chỉ ngyuên thiết bị sản xuất tổn thất cũng không dưới 500 vạn, chớ đừng nói là bởi vì thiết bị sản xuất bị hỏng hóc mà tạo thành tổn thất là không cách nào giao hàng theo đúng khách hàng yêu cầu, tính toán đơn giản như vậy, Trương Anh Duệ bị thương như vậy, ít nhất giúp ông chủ của mình vãn hồi tới 1000 vạn.
So với 1000 vạn, gần đây phải chi cho Trương Anh Duệ 20 vạn tiền chữa bệnh thật sự là không coi là cái gì, coi như là coi là thêm 50 vạn phí giữ miệng, cũng chỉ mới 70 vạn. Dùng bảy mươi vạn, tránh mất ít nhất 1000 vạn tài sản trực tiếp bị tổn thất, lại giảm bớt món nợ 400 vạn, cái này cũng chưa tính đến tổn thất gián tiếp về kinh tế và uy tín mà không cách nào tính được, Trương Anh Duệ chưa dùng tới giá 70 vạn, giúp ông chủ mình kiếm về ít nhất 1500 vạn! Một đồng tiền vào, hai mươi đồng tiền ra, lần này ông chủ kiếm không ít, thật đúng là tính toán giỏi!
Giờ khắc này, trong lòng Trương Anh Duệ chợt thoát ra một ý niệm: nếu như mình có thực lực đủ lớn, nếu như mình là một ông chủ lớn, những người xã hội đen kia còn dám lớn lối như vậy sao? Đằng Lãng người nầy còn dám dễ dàng coi nhẹ mình như thế sao? Không! Nếu quả là như vậy thật, bọn họ tuyệt đối không dám!
Giờ khắc này, Trương Anh Duệ cũng không ý thức được, tư tưởng của mình tựa hồ xuất hiện một tia biến hóa trước kia chưa bao giờ có, một số thứ trước kia chưa từng nghĩ đến, bây giờ lại hiển hiện ra trong đầu mình.