- Chậm trễ đại sự?
- Chính là... Haiz! Đừng nói nữa, cậu nhanh chóng đi cùng với tôi.
Vốn Bạch Tuyết muốn cùng Trương Anh Duệ nói một chút, đại khái là cảm thấy được nói chuyện cùng Trương Anh Duệ về chuyện này có chút phiền phức, thậm chí ngay cả giải thích một chút cũng lười phải nói:
- Đi, trên đường tôi nói cho.
- Vâng.
Trương Anh Duệ hơi có chút tỉnh tỉnh mê mê, bị Bạch Tuyết lôi kéo lên xe của nàng, nhanh như chớp chạy ra ngoài.
- Chị Bạch, rốt cuộc là chuyện gì?
Trương Anh Duệ bị Bạch Tuyết hành động này làm trong lòng tò mò tới cực điểm, rốt cục cũng nhịn không được nữa, hỏi.
- Tôi cũng không biết, nhưng nói là thư ký Triệu của huyện ủy tìm cậu, rốt cuộc là chuyện gì, tôi cũng không biết.
Bạch Tuyết vừa lái xe, vừa liếc mắt lườm Trương Anh Duệ một cái,
- Trương chủ nhiệm hiện tại hành tung ngay cả bí thư huyện ủy đều tìm không thấy, bí thư huyện ủy tìm người đều tìm đến nơi này của tôi.
Ta đoán! Triệu Văn Đường tìm ta có việc? Trong khoảng thời gian này điện thoại di động của mình chính mình dĩ nhiên luôn không nghe? Nghe được những lời này của Bạch Tuyết, Trương Anh Duệ cũng có chút trợn tròn mắt: đây là tình huống như thế nào? Vô duyên vô cớ, Triệu Văn Đường gấp gáp như vậy tìm mình có chuyện gì?
Giống như biết tâm sự của Trương Anh Duệ thông thường, Bạch Tuyết nói:
- Rốt cuộc là chuyện gì ta không biết, nhưng nghe như là chuyện tốt.
Nói xong nhìn Trương Anh Duệ một cái kỳ quái:
- Cậu hiện tại cũng là người ở huyện, làm chức phó chủ nhiệm ủy ban công tác, chẳng lẽ là thăng quan cho ngươi? Cũng không phải sao, phó chủ nhiệm này vẫn là đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc bầu ra, có thể cũng không thể xem như nhân viên công vụ, nếu tiếp tục tiến nói tiếp, tuy rằng vẫn là đại biểu nhân dân toàn quốc của huyện bầu ra, cũng thuộc ủy viên ủy ban thường trực đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc của huyện, nhưng điều này thuộc nhân viên công vụ cấp lãnh đạo chính thức, không thể lại thăng quan thêm cho ngươi chứ?
- Ha ha, điều này khả năng không lớn?
Trương Anh Duệ gượng cười, nhưng trong lòng giống như được nhấc lên Kinh Đào Hãi Lãng: cái gì? Nếu như mình tiếp tục tiến một bước trở thành phó chủ nhiệm đại biểu nhân dân toàn quốc của huyện, thì phải là nhân viên công vụ chính thức? Điều này thì như thế nào?
Liên tưởng đến câu trước kia của Triệu Văn Đường, mấy ngày hôm trước từng chính mình nói với chính mình, cần làm cho mình khơi mào người của huyện, việc đảm nhiệm ủy ban công tác.
Một cái cực vớ vẩn khả năng xảy ra hiện tại trong đầu của Trương Anh Duệ: Triệu Văn Đường nói nếu là thật có thể thực hiện, thì... thì lão tử chẳng phải là không cần tham gia cuộc thi nhân viên công vụ để thành nhân viên công vụ quốc gia sao?
Vẫn là cấp bậc lãnh đạo? cái này... cái này, có thể làm như vậy sao? Cho dù là thật sự có thể làm như vậy, Triệu Văn Đường người nầy nếu làm như thế, các lãnh đạo khác trong huyện thì không có ý kiến?
Trong lúc nhất thời, nghĩ đến khả năng này, Trương Anh Duệ đã tâm loạn.
... ... ... ... ... ... ... ...
- Két két!
Xe của Bạch Tuyết bỗng nhiên cọ sát với nhau.
Trương Anh Duệ dũng mãnh bất ngờ không phòng ngự hướng về phía trước, may mắn đã thắt dây an toàn, nếu lần này không nhanh dừng xe, đầu Trương Anh Duệ khẳng định phải trúng phải bảng điều khiển trung tâm.
- Như thế nào thế này ...
Không đợi Trương Anh Duệ nói xong, bên ngoài một âm thanh lạnh băng vang lên,
- Quay đầu lại!
Trương Anh Duệ ngẩng đầu nhìn lại, ở sườn xe phía trước của Bạch Tuyết, một gã mặc quân trang chiến sĩ cảnh vệ màu xanh biếc vẻ mặt lạnh như băng cản xe của Bạch Tuyết lại, xem quân hàm, còn là một Trung Úy.
Cảnh sát chặn xe? Sao lại thế này?
Trương Anh Duệ trong lòng không khỏi nổi lên một tia nghi vấn, nhưng giữa ban ngày ban mặt, lại còn đang trong huyện thành, thật cũng không cần lo lắng là có người đóng giả công an cướp bóc...
Không thấy được bên cạnh còn có mấy người cảnh sát vẻ mặt nghiêm túc hình như có ý giống như vô ý nhìn về bên này sao, hơn nữa tư thế kia, tựa hồ vừa phát hiện bên này có cái gì không ổn, lập tức liền rút súng...
Rút súng? !
Tin tức mà Trương Anh Duệ chính mình quan sát thấy liền hoảng sợ: Trời ơi! Sao lại thế này? Giữa ban ngày ban mặt có cảnh sát giới nghiêm ở trên đường cái? Chết tiệt, khó không thành ở trên xuống lãnh đạo lớn gì có thể nào?
Lãnh đạo lớn... Ách, Trương Anh Duệ sửng sốt, bỗng nhiên nghĩ tới, lúc trước Bành Liên Phi tìm đến xe máy thế giới bên này của mình làm đường xe chạy, nói cấp trên có vị lãnh đạo lớn muốn gặp một chút, xem này tư thế, chẳng lẽ là thật sự có đại lãnh đạo xuống? Bằng không làm sao có thể có cảnh sát ở trên đường lộ?
Vừa nghĩ tới cấp trên xuống lãnh đạo lớn, Trương Anh Duệ nhất thời bị hù toát cả mồ hôi: xuất hành có thể làm cho cảnh sát đều phát động giới nghiêm, thì ít nhất cũng là lãnh đạo cấp một của tỉnh một bậc lãnh đạo? Lãnh đạo nếu cho rằng bị xe này của mình va chạm ...
Khốn nạn! Đến lúc đó thật sự là chết cũng không biết là chết như thế nào.
- Chị Bạch, chúng ta liệu có phải đi nhầm đường hay không?
Ý thức được điểm này, Trương Anh Duệ vội vàng quay sang Bạch Tuyết, thấp giọng hỏi.
Bạch Tuyết lắc đầu, ý bảo Trương Anh Duệ an tâm một chút chớ vội nóng nảy. Tiếp buông cửa kính xe xuống, đối mặt với chiến sĩ cảnh sát kia hòa khí nói:
- Vị quan quân này, người trong xe này là người mà lãnh đạo muốn gặp, tên Trương Anh Duệ.
Người lãnh đạo muốn gặp? Nghe được lời này của Bạch Tuyết, quan quân cảnh sát trung úy lặng đi một chút, lập tức nói:
- Chờ đi, tôi hỏi chút.
Lập tức nghiêm khắc dặn dò Bạch Tuyết:
- Chờ tin tức của tôi, không được lộn xộn!
Đây cũng là có ý nghĩa: nếu quả thật chính là người lãnh đạo muốn gặp, thì tự nhiên là không có vấn đề gì, nhưng nếu như không có chuyện như vậy, thì người trong chiếc xe này chính là ý đồ bất chính, nhất định phải bắt lại thẩm vấn nghiêm, nếu không ai biết lần sau vài người xấu phải hay không còn muốn bất lợi cho lãnh đạo?
Nói xong, nhìn chằm chằm Trương Anh Duệ nhìn kỹ một phen, sau đó nhớ kỹ tướng mạo của Trương Anh Duệ, lúc này mới bước đến đi qua một bên: nếu là người lãnh đạo muốn gặp, chiến sĩ cảnh sát không dám lãnh đạm, vội vàng thông qua bộ đàm nói chuyện với nhân viên cảnh vệ ở bên trong tầng xác nhận một phen, sau một lát đi nhanh rồi trở về, trên mặt vừa mới đông cứng cũng cố ra vẻ tươi cười:
- Đã cùng bên trong xác minh qua, hai vị vào đi thôi, đúng rồi, tốc độ xe cần khống chế một chút, không nên vượt qua 40.
- Cám ơn.
Bạch Tuyết cảm kích chiến sĩ cảnh sát gật đầu, nổ máy xe chậm rãi về phía trước mặt mở ra.
- Rốt cuộc là ai muốn gặp tôi!?
Không biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, Trương Anh Duệ kinh ngạc đổ dồn về Bạch Tuyết hỏi.
- Tôi nào biết?
Bạch Tuyết trong lòng cũng khó chịu, trừng mắt liếc nhìn Trương Anh Duệ một cái:
- Vừa rồi tôi nhận được điện thoại của anh ta, để cho tôi thời gian ngắn nhất phải tìm được cậu, sau đó lập tức đưa đến công trường đang thi công của quảng trường nhân dân huyện nào đó ... Nói là thư ký Triệu ủy ban huyện giao xuống...Cấp trên phái xuống lãnh đạo lớn, nghe nói là chỉ nhất định phải gặp cậu.
Nói xong lời nói này, Bạch Tuyết vẻ mặt ngạc nhiên nhìn lên Trương Anh Duệ:
- Tôi nói này, Anh Duệ à, cậu rốt cuộc còn có bao nhiêu bí mật gạt tôi? Biết lãnh đạo cấp cao như vậy, chuyện này cậu chưa từng nói qua với tôi ?
Trương Anh Duệ vẻ mặt cười khổ nói:
- Chị Bạch, tôi nói cho chị, tôi chưa bao giờ biết lãnh đạo lớn nào, chị tin hay không?
- Cậu nói vậy tưởng tôi sẽ tin sao?
Bạch Tuyết mở to hai mắt nhìn, hỏi lại.