- Tên Tạ Ngọc Quốc này… rốt cuộc là muốn cái gì?
Nhạc Phong vuốt cắm, suy nghĩ sao tên Tạ Ngọc Quốc này lại gọi điện thoại cho mình. Là 1 phó thị trưởng có quyền hạn thấp nhất, từ trong xương cốt, Nhạc Phong không thèm để Tạ Ngọc Quốc trong mắt, Tạ Ngọc Quốc cũng rất thức thời, trừ phi là công việc cần thiết, nếu không trước nay không quấy rầy mình bao giờ, thế nhưng hôm nay lại gọi điện đến, nghe hình như có chút chuyện gì.
Suy nghĩ 1 lát, Nhạc Phong cũng không nghĩ ra rốt cuộc Tạ Ngọc Quốc đến vì chuyện gì, không khỏi nhíu mày, cái cảm giác không thể khống chế được chuyện gì đó, ông ta rất không thích.
Hỏi tiểu Ngụy 1 chút, Nhạc Phong thở dài:
Haiz, người khác cho rằng phó thị trưởng thường vụ như mình rất thoải mái, thế nhưng ai biết được phó thị trưởng thường vụ như mình suốt ngày lo sợ nơm nớp, sợ rằng bị người khác nắm được thóp.
- Tiểu Ngụy, mấy ngày nay có nghe thấy ai đến tìm phó thị trưởng Tạ không?
- Phó thị trưởng Tạ à?
Thư ký Ngụy Thế Thanh hơi nhíu mày lại, có chút không hiểu ông chủ của mình sao đột nhiên lại quan tâm đên Tạ Ngọc Quốc, thế nhưnng không hiểu thì không hiểu, lãnh đạo hỏi thì vẫn là đạo lý của lãnh đạo hỏi, tiểu Ngụy nhíu mày nghĩ, đột nhiên mày dãn ra:
- Không nghe nói… đúng rồi, em nhớ ra rồi, trưa hôm nay, nghe nói hình như có 1 đồng chí ở quận huyện đến tìm phó thị trưởng Tạ.
Thư ký từ trước đến nay là gián điệp của lãnh đạo, giúp lãnh đạo thu thập tin tức là nhiệm vụ xưa nay của thư ký, có thể trở thành thư ký của Nhạc Phong, Ngụy Thế Thanh chắc chắn là có năng lực. Chuyện to nhỏ xảy ra trong chính phủ thành phố, đêu không qua nổi tai mắt của Ngụy Thế Thanh.
- Đồng chí ở quận huyện à?
Nhạc Phong nhíu mày nhăn mặt:
- Biết à ở trấn nào hay không?
Nét mặt Ngụy Thế Thanh lập tức xấu hổ:
- Cái này… em không biết.
Thấy lãnh đạo mình nhăn mày lại, Ngụy Thế Thanh vội nói:
- Để em đi hỏi xem.
Từ tận đáy lòng, Ngụy Thế Thanh thật không cảm thấy được đây là 1 chuyện đại sự khó lường gì, 1 tên không biết cấp bậc nào đến từ trấn dưới, chỉ là 1 tiểu nhân vật mà thôi, đáng để Ngụy Thế Thanh chú ý ?
Nhạc Phong khoát tay:
- Ừ, đi đi.
Bản lĩnh hơn 20 năm tranh đấu chính trị tích lũy, khiến cho Nhạc Phong cảm thấy được chuyện này không đơn giản, không sợ đến cả mình cũng cảm thấy chuyện này buồn cười:
1 tên cấp dưới không biết đến từ trấn nào mà có thể khiến mình căng thẳng thế này sao? Nguy Thế Thanh nhanh chóng trở về, mang theo 1 tin khiến cho Nhạc Phong ổn định hơn 1 chút:
- Đồng chí dưới trấn đó, là phó trưởng trấn của trấn Bình Phương, tên là Trương Anh Duệ.
- Trương Anh Duệ?
Nhạc Phong nhắc lại cái tên này, sắc mặc hơi trầm xuống:
- Sao lại là cậu ta? Cậu ta tìm đến mình… làm gì?
Đối với TrươngAnh Duệ, Nhạc Phong tuy là không có qua lại gì nhưng lần trước lúc phó chủ tịch tỉnh Lý xuống thăm công tác tỏ ý chiếu cố đến Trương Anh Duệ, Nhạc Phong liền sai người tìm tư liệu về Trương anh Duệ, sau khi xem xong, chỉ có thể dùng từ tiết kiệm để hình dung, trong lòng Nhạc Phong dấy lên 20 phần cảnh giác:
- Tên Trương Anh Duệ này, có quan hệ với phó chủ tịch tỉnh Lý… không đơn giản!
Tư liệu rất bình thường, bình thường đến mức không có cái nào bình thường hơn, thế nhưng cái bình thường này không chỉ là có quan hệ với phó chủ tịch tỉnh, cái bình thường này còn có nghĩa là có thế lực to lớn:
Nếu không có người cố ý chiếu cố, thì hồ sơ sao có thế bình thường đến vậy?... cái kiểu bình thường này liên quan đến cả quan to cấp tỉnh, bình thường này vốn có nghĩa là cực kỳ không bình thường. Thậm chí lúc ấy Nhạc Phong còn có chút suy nghĩ xấu, chẳng lẽ cái tên Trương Anh Duệ kia là con riêng của Lý Trường Giang à? Theo như Nhạc Phong biết, người có cái ý nghĩ này cũng không phải là ít.
- Thế có nghe nói hắn đến làm gì không?
Trên mặt Nhạc Phong mang theo 1 chút nghiêm trọng.
- Không có.
Nhạc Phong nghiêm trọng, khiến cho Ngụy Thế Thanh cũng không khỏi cẩn thận hơn:
- Em hỏi đồng chí thư ký ở đó, bọn họ nói lúc đó Trương Anh Duệ cũng không nói là đến tìm phó thị trưởng Tạ làm gì.
- Thế à, tôi biết rồi.
Nhạc Phong nghĩ, sống chết không nghĩ là được là Trương Anh Duệ đến tìm mình rốt cuộc là vì chuyện gì, bất đắt dĩ khoát tay, ý bảo Ngụy Thế Thanh ra ngoài đi. Rốt cuộc là vì sao?
Nhạc Phong từ trước đến nay chưa có quan hệ gì với Trương Anh Duệ, nhíu chặt mày lại. Tuy rằng thường ngày ông ta kiêu ngạo độc đoán, không có nghĩa là ông ta không có não, vẫn là câu nói đó, người có thể ngồi đến vị trí này không có ai là không có đầu óc.
Trước khi chưa rõ Trương anh Duệ đến tìm mình rốt cuộc là vì cái gì, Nhạc Phong cuối cùng quyết định:
- Xem ra… thái độ phải tốt tốt 1 chút.
Hậu quả của thái độ tốt 1 chút chính là, lúc Trương Anh Duệ và Tạ Ngọc Quốc đến văn phòng của Nhạc Phong đều kinh ngạc:
- Người trung niên kiêu ngạo này sao lại nhiệt tình thế này, có thật là phó thị trưởng Nhạc kiêu ngạo hung hăng trong truyền thuyết đó không? Sao lại thấy không giống thế này? Ánh mắt Tạ Ngọc Quốc nhìn Trương Anh Duệ phức tạp: Bình thường không ít lần tiếp xúc với hắn ta, sao lại có thế không rõ chứ. Nhạc Phong khách khí, hoàn toàn là vì Trương Anh Duệ, cho dù thân tín của Nhạc Phong, bình thường Tạ Ngọc Quốc đến đây, đợi mỏi cổ mà cũng không thấy mang trà ra mời.
- Đồng chí Anh Duệ, trẻ như vậy mà đã làm chủ 1 phương rồi, đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn.
Nhạc Phong xem xét TRương Anh Duệ, cười ha ha. Người này nhớ nhầm rồi à? Mình chỉ là phó trưởng trấn, chiếm giữ 1 phương cái gì chứ? Trương anh Duệ ngại ngùng lắc đầu:
- Đâu có đâu có, phó thị trưởng ngài khích lệ em quá rồi, em chỉ là phó trưởng trấn, là cấp thấp nhất thôi.
Lời nói của Nhạc Phong, Trương Anh Duệ cảm thấy kinh ngạc:
- Trời ơi, lời nói của Nhạc Phong là có ý gì? Lẽ nào hắn ta muốn giúp Trương Anh Duệ 1 tay.
Tạ Ngọc Quốc rất rõ, dựa vào năng lực của Nhạc Phong, khả năng nâng đỡ Trương Anh Duệ lên chức cao cũng không lớn lắm, thế nhưng nếu muốn nâng Trương Anh Duệ lên vị trí chính phủ trấn, vẫn là có thể… thời gian Trương Anh Duệ nhậm chức thực sự là rất ngắn, theo nguyên tắc tổ chức là không hợp quy định lắm, thế nhưng cho dù Nhạc Phong mở miệng, tóm lại là vẫn có thể tìm được lý do đặc biệt để đề bạt.
Quả nhiên, lời nói tiếp theo của Nhạc Phong chứng mình cho suy nghĩ của Tạ Ngọc Quốc:
- Đồng chí Anh Duệ, cái này tôi phải phê bình đồng chí nha, trong đảng chúng ta, chỉ có phân công công tác khác nhau, chứ xưa nay chưa từng phân cao thấp đâu nhé.