- Anh Trương, bây giờ anh có rảnh không?
Điện thoại vang lên giọng nói khiêm tốn cùng nịnh hót, hoàn toàn khác với sự hung hăng càn quấy không ai bị nổi mấy tháng trước.
- Uhm? Chuyện gì vậy?
Trương Anh Duệ lấy gói thuốc ra, nghĩ một lúc rồi lại bỏ vào túi, mấy năm nay, Trương Anh Duệ hầu như không nghiện thuốc lá, nếu không phải trong những trường hợp giao tiếp bắt buộc thì Trương Anh Duệ sẽ không hút thuốc, trong túi có thuốc lá chỉ là để ứng phó một vài trường hợp mà thôi.
- Anh Trương, có chút việc, anh xem…
Giọng nói phát ra trong điện thoại càng khiêm tốn hơn.
- ?
Trương Anh Duệ nghĩ một lúc, hắn bất giác chau mày lại, rồi lại giãn ra.
- Như vậy đi, anh đến chỗ tôi đi.
- Tôi biết rồi, cảm ơn anh Trương, cám ơn anh Trương.
Thấy Trương Anh Duệ đồng ý gặp, ở đầu dây bên kia mừng như mở cờ trong bụng.
- Anh Duệ, là ai vậy?
Đúng lúc này thì Bạch Tuyết bước vào, thấy Trương Anh Duệ bào người đến gặp mình liền ngạc nhiên hỏi.
- Vương Mãnh.
Trương Anh Duệ cười nói.
- Vương Mãnh…
Bạch Tuyết nhác lại cái tên đó lần nữa rồi tròn xoe mắt kêu lên một tiếng hoảng hốt.
- Vương Mãnh?! Hắn ta đến đây làm gì?
- Không có gì.
Trương Anh Duệ mỉm cười, ý bảo Bạch Tuyết không cần phải lo lắng.
- Là chuyện tốt.
Cho dù Trương Anh Duệ nói như vậy, nhưng Bạch Tuyết vẫn không dám tin, nói những tên này là xã hội đen cũng không đúng lắm, nhưng tên nào cũng là côn đồ của Huyện này cả, vốn dĩ là trong nhóm của Hổ ca, lúc trước sau khi Hổ ca hốt hoảng lẩn trốn, những tên này tiếp quản địa bàn của Hổ ca, trở thành đại ca trong cái Huyện này, bây giờ Trương Anh Duệ nói những tên này đến tìm mình lại là chuyện tốt, ai mà tin được chứ!
Bạch Tuyết trong lòng đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị thiệt rồi, những tên này chắc là muốn đến để lấy phí bảo vệ đây? Cứ cho là vậy đi, chỉ cần những tên đó không quá đáng quá, chịu thiệt một chút cũng được, nhưng nếu chúng dám làm quá, nghĩ đến người anh ruột đang làm đội phó cảnh sát giao thông huyện, Bạch Tuyết cũng thấy yên tâm hơn, từ xưa dân không đấu với quan, nếu mà đụng trúng sợ lông nào của lão nương thì lão nương dù có mất hết số tiền kiếm trong một năm cũng phải trị hết mấy tên khốn này.
Trong lòng Bạch Tuyết nghĩ gì, Trương Anh Duệ có thể đoán ra được một phần, nhưng lúc này Trương Anh Duệ không muốn giải thích gì với Bạch Tuyết cả, có những thứ Bạch Tuyết tự mình nhìn thấy thì hiệu quả hơn nhiều so với được người khác giải thích cho.
Vương Mãnh đến rất nhanh, chưa đầy năm phút.
Đây cũng là điều tất nhiên, Huyện này vốn đã không rộng, xe chạy nhanh một chút, từ đông sang tây cũng chỉ mất mười phút thôi, huống chi cửa hàng của Trương Anh Duệ nằm ngay trung tâm huyện.
Nhìn thấy mô tô Hồng Thái Dương làm ăn sôi nổi như vậy, Vương Mãnh cũng có chút không thoải mái, lúc trước mối làm ăn có tiếp tục hay không còn phải xem sắc mặt của tên này, bây giờ đã bắt đầu đấu rồi, không chỉ không ra đón mình mà còn đợi mình đến yết kiến. Nhưng những điều này, Vương Mãnh dám biểu hiện ra sao? Không dám! Không chỉ không dám, mà còn giả bộ mình là người thật thà nữa.
- Người anh em, phiền cậu thông báo với Trương tổng một tiếng, nói là Vương Mãnh đến tìm gặp ông.
Lúc nói với người nhân viên đang định bán xe máy cho mình, Vương Mãnh cố gắng mỉm cười và tỏ ra rất nhã nhặn.
- Oh, ông tìm Trương tổng à, xin đợi một chút.
Không biết cái tên trước mặt làm mình không được tự nhiên nhưng lại khách sáo và nhã nhặn này đến từ đầu, người nhân viên có chút mơ hồ đến gõ cửa phòng Trương Anh Duệ: cho dù thế nào thì họ cũng đến tìm ông chủ mình, ông chủ có ở nhà thì cũng nên đến báo cáo một tiếng.
- Anh Trương, chào anh.
Nhận được sự cho phép của Trương Anh Duệ, Vương Mãnh cẩn thận bước vào phòng làm việc của ông, cúi người cung kính chào một cái, nhìn thấy Bạch Tuyết đang ngồi bên cạnh Trương Anh Duệ hắn bất giác ngẩn người ra một chút liền chào cô.
- Chị Bạch, hai người đang bàn chuyện sao? Hay là để tôi ra ngoài đợi?
- Mãnh tử à, đến đây đến đây, ngồi xuống đi.
Trương Anh Duệ cười đứng dậy, nhiệt tình vẫy anh ta lại. Hôm nay không giống như những lần trước, Trương Anh Duệ hôm hay có tư cách ngồi đó để tiếp những người này, nhìn Bạch Tuyết một cái, Trương Anh Duệ cười lắc đầu.
- Không sao, tôi đang ngồi nói chuyện với chị Bạch thôi, ngồi… ngồi đi..
Bạch Tuyết có chút kinh ngạc nhìn Vương Mãnh, không biết là có chuyện gì, liền đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn hắn: ông lớn mới của huyện thành trở nên khách sáo với Anh Duệ từ khi nào vậy, cái bộ dạng cẩn thận kia, giống như là bộ dạng trước đây lúc họ nhìn thấy ông chủ lớn của mình vậy.
Nhưng phản ứng tiếp theo của Vương Mãnh lại làm Bạch Tuyết ngạc nhiên hơn nữa: có chuyện gì vậy?
- Vâng, cảm ơn anh Trương.
Vương Mãnh cẩn thận ngồi xuống ghế sô fa đối diện với Trương Anh Duệ, thuận tay đặt một món đồ mình mang đến lên bàn, không nói gì cả.
Trương Anh Duệ không nói gì về hành động này của Vương Mãnh, đợi Vương Mãnh mở miệng.
- Anh Trương…
Thấy Trương Anh Duệ không nói gì, ngồi yên lặng như vậy, đợi mình chủ động nói, Vương Mãnh bất giác cười khổ trong lòng: hôm nay đúng là người ta muốn ăn mình rồi! Hôm nay nếu người ta không bằng lòng với mình, thì sau này đừng có mà làm ăn được gì ở cái huyện thành này nữa. Bất kể là cuối cùng vì lý do gì, sĩ diện có lớn đến thế nào cũng không bằng miếng ăn được, Vương Mãnh cắn răng:
- Anh Trương, hôm nay huynh đệ tôi muốn đến cầu cứu ông, cầu ông cứu mạng!
Hử? Nói vậy nghĩa là sao? Nghe Vương Mãnh nói như vậy, Bạch Tuyết càng thấy khó hiểu hơn: Vương Mãnh giờ lại đến cầu cứu Trương Anh Duệ? Còn nhờ Trương Anh Duệ cứu mạng nữa? cái này rốt cuộc là gì vậy?
Trương Anh Duệ mỉm cười: ngày hôm nay cuối cùng đã đến rồi sao?
Đợt này, tuy là bận nhưng Vương Mãnh vẫn chú ý đến tình hình mấy người Vương Mãnh, cũng sớm đoán được mấy người này cuối cùng sẽ có ngày hôm nay.
Lúc đó khi mấy an hem Vương Mãnh chia cắt tài sản của Hổ Ca, mấy người phân chia rất thoải mái, cũng đồng tình với lời nói của Trương Anh Duệ lúc đó, cảm thấy trong thời khắc phi thường này, những ông quan lớn trong huyện không thể có hành động lớn nào được, những ông quan lớn bị tổn hại đó chắc chắn sẽ không làm nữa rồi.
Quan sát một thời gian, sau khi phát hiện vị đại nha nội trong tỉnh kia không có ý đến làm phiền nữa, những ông quan lớn trong huyện phát hiện món thịt của mình đã bị mấy người Vương Mãnh chia nhau ăn, nên tức giận vô cùng!
Bây giờ miếng mồi đó lão tử không dám ăn không sai, nhưng lão tử đã không cho vào mồm được thì cũng không ai có thể ăn được cả! Mấy tên côn đồ các người lại dám cướp miếng ăn từ miệng lão tử? Đứa nào cũng muốn chết cả rồi.