Ngắn ngủn hai ngày, chuyện Hổ ca uy phong hiển hách không ai bì nổi trêu chọc con trai của một vị quan cao trong tỉnh, Hổ ca lúc trước ghê gớm đến không ai bì nổi, bị sợ hãi, đã bỏ chạy, liền truyền khắp cả phố lớn ngõ nhỏ của huyện.
Tin tức này, từ những kẻ ngồi cạnh bên đầu đường hít ánh mặt trời hoặc là các ông lão đánh bài các bà lão buôn chuyện đều nhắc đến, khi dạy con cũng không khỏi nhắc tới hơn mấy câu: "Đừng có học theo cái tên Hồ Đại Hổ, xem đó, tiểu tử đó bình thường dùng sức dọa người, lần này gặp phải người ác hơn so với hắn rồi nhỉ? Hay quá!
Bởi vì có đồn đãi này, sau khi Hồ Đại Hổ trốn chạy, của cái từ những người bị hắn lấy đi, chẳng những không còn là trái bánh thơm ngon, ngược lại đã thành độc dược người khác trông đã khiếp sợ. Những của cải đó có phần của các vị lãnh đạo trong huyện nhưng rõ ràng họ không chỉ không dám đưa tay, thậm chí còn cả một đám giống như bị rắn cắn nhanh chóng rụt tay trở về: sau đó thì sao, tiền này lấy rồi để chết à?
Muốn nói bỏ qua những của cải này thì những người lãnh đạo huyện hẳn là không muốn. Sau khi phong tỏa tài sản của những công ty này, ai cũng không ngốc, phía trên còn chưa có tin tức đâu, gấp làm gì?
Trước hết nghe xem tình hình rồi nói sau, vạn nhất một khi không cẩn thận nịnh nọt lại chụp tới vó ngựa thần chết thì biết làm sao bây giờ? Chuyện này cũng không phải là đùa giỡn, đối với những chuyện này, đương nhiên hết thảy cần làm ổn thoả trước.
Ngay khi mấy công nhân đang bận rộn vác tấm quảng cáo "Thử buôn bán" đặt lên cửa, Trương Anh Duệ nhận được một cú điện thoại, điện thoại là Mãnh Tử gọi tới, vừa nghe liền thấy hắn vui mừng tự đắc:
- Ông chủ Trương quản lý, cám ơn chủ ý của cậu!
- Cảm tạ cái gì, còn không phải là anh giúp tôi chuyện lớn ư?
Trương Anh Duệ cười nói, nghe người này làm như giàu to đến nơi, tựa hồ mấy ngày nay rất thuận lợi đây.
Đầu bên kia điện thoại Mãnh Tử nhất thời vui vẻ cười to,
- Đúng đúng … được rồi, đúng là cậu nợ tôi một món thật lớn. Ngại quá ông chủ Trương, hai ngày này chỉ gom góp được 100 vạn, 100 vạn này đã cho người đưa đến cho cậu, còn lại 400 vạn, mấy ngày tới tôi gom góp cho cậu!
- Tôi nói này, Mãnh Tử, anh cho người đưa đến cho tôi? Không quá thích hợp đâu? Anh muốn chuyện giữa chúng ta lòi ra sao?
Trương Anh Duệ hận không thể đấm người này hai bàn tay: trong óc là cái gì chứ?
- Ha ha... Biết cậu đang nghĩ cái gì…
Mãnh Tử nhất thời cười to, đắc ý vô cùng, hiển nhiên lời đồn đại đó hiệu quả, khiến tâm tình Mãnh Tử rất tốt,
- Câu yên tâm đi, cam đoan sẽ không mang đến phiền toái cho cậu, tuyệt đối sẽ không có người nào hoài nghi!
... ...
Bên này mới vừa cúp điện thoại, bên kia điện thoại lại vang lên,
- Ông chủ Trương à? Xin hỏi ngài hiện có ở công ty không? Tôi là người của chuyển phát nhanh Thiên Địa, bên tôi có một gói hàng của anh, chúng tôi lập tức liền đưa tới cho anh.
- Thiên Địa?
Trương Anh Duệ sửng sốt, mấy ngày nay không ai chuyển phát cho mình cái gì, đây là... chặc lưỡi, trong lòng đã nghĩ ra:
- Vâng, bây giờ tôi đang ở công ty, các anh lại đây đi.
Mười phút sau, hai người lái cái xe nhìn vô cùng bẩn bánh tới đây .
- Ông chủ Trương, xin chào, chúng tôi là người của Thiên Địa, có hàng của anh.
Hai người trẻ tuổi từ trên xe nhảy xuống, cố sức lấy ra một cái hộp giấy đã được dùng băng dán niêm phong nghiêm ngặt, nói với Trương Anh Duệ.
- Cám ơn!
Cố nén xuống kích động cùng hưng phấn ở trong lòng, Trương Anh Duệ giơ hai tay nhận hàng: mẹ ơi! 100 vạn đây! Đơn giản như vậy liền tới tay!
————————————————� � � �———————
- Lão đệ, buổi chiều tôi hẹn Vương đội trưởng phòng cảnh sát giao thông huyện cùng chúng ta ăn cơm, đến lúc đó đừng quên nhé!
Bạch Tuyết đi vào văn phòng, rầm rầm uống hết một cốc nước lớn, nói với Trương Anh Duệ.
- Vương đội trưởng phòng Cảnh sát giao thông à? Vâng, tôi biết rồi!
Đây chính là đại sự, Trương Anh Duệ lập tức gật đầu, làm kinh doanh xe cộ, muốn nói tìm ban nghành giao tiếp nhiều nhất, như vậy nghành cảnh sát giao thông tuyệt đối xếp hạng trước nhất, thủ tục trước bạ, lo liệu giấy phép lái xe, chạy chứng minh … mỗi chiếc xe cơ hồ đều phải đi đến đó, làm sao thiếu được nghành cảnh sát giao thông.
Đối với toàn bộ các công ty bán xe mà nói, giao tế tốt cùng nghành cảnh sát giao thông tuyệt đối là trọng yếu nhất, còn là đội trưởng phòng cảnh sát giao thông? Đương nhiên lại càng là đối tượng cần cố gắng nịnh bợ, mời Vương đội trưởng - đội trưởng phòng cảnh sát giao thông huyện dùng cơm, chính là nhờ Bạch Tuyết giúp đỡ.
- Đúng rồi, chị Bạch, bạn của tôi đưa tiền tới, chị xem hợp đồng nhà kho của chị kia?
Bỗng nhiên nghĩ đến phải nhanh chóng thu mua cái nhà kho của Bạch Tuyết, nếu không chuyện kho hàng mình cũng không có truyền ra cũng không hay, thừa dịp có một cơ hội, Trương Anh Duệ vội vàng nói.
- Nhanh như vậy?
Bạch Tuyết có chút kinh ngạc, chị vốn còn tưởng rằng Trương Anh Duệ tài giỏi lắm thì trong vòng nửa tháng mới đào ra được số tiền kia, đã coi là không tệ, không nghĩ tới! Xem ra tiểu tử này quan hệ cũng không đơn giản giống như là mình tưởng tượng đâu! Bạch Tuyết tính toán trong lòng, trên mặt lại cười nói:
- Cũng không cần gấp gáp như vậy...
Thấy trên mặt Trương Anh Duệ vẻ mặt kiên trì, nghĩ nghĩ,
- Nếu như vậy, hiện tại chúng ta sẽ ký tên hợp đồng luôn tại đây đi, buổi chiều cho ông nhà cậu đi lo thủ tục.
- Vâng, cứ định như vậy.
Trương Anh Duệ gật gật đầu, Trương Anh Duệ có cảm giác theo bản năng, kho hàng này chính mình sẽ cần sử dụng rất nhanh.
- Đúng rồi, chuyện Hổ ca đó cậu có nghe nói không?
Hai người vừa chuẩn bị các giấy tờ, vừa nói chuyện phiếm.
- Nghe nói , tính thời gian, hình như đúng là đêm hôm đó tôi đã đến chỗ hắn, chuyện là sau khi trở về!
Trương Anh Duệ lắc đầu, rất cảm khái thở dài:
- Hiện tại xem ra, làm người ý mà, thật đúng là không thể quá đắc ý, tôi đoán chừng Hổ ca ở huyện chúng ta hoành hành quen rồi mới rước lấy tai hoạ.
- Ai nói không phải chứ? Với tai tiếng của Hổ ca mấy năm nay ở huyện, thật là sớm muộn gì cũng phải xảy ra chuyện.
Bạch Tuyết thở dài một tiếng,
- Không nói đến chuyện này tôi còn quên hỏi, tuy rằng không quản đêm đó mọi người nói chuyện cái gì nhưng cậu cũng nên nói cho tôi nghe một chút đi, đêm hôm đó các cậu nói như thế nào?
Cười lắc đầu, Trương Anh Duệ ra vẻ chẳng hề để ý,
- Cũng không có gì, còn không phải là kiên trì hét thật nhiều đồ ăn, 3 cân rượu, xem như khoe sức mạnh sao?
- Gọi nhiều đồ ăn à, 3 cân rượu?
Bạch Tuyết biết 3 cân rượu ý nghĩa như thế nào, kinh hô một tiếng, xem như thấy quái vật nhìn Trương Anh Duệ,
- Người bình thường hai cân rượu ít nhất cũng phải ngủ hai ngày, ngày hôm sau cậu còn như không có chuyện gì mà đi làm đó sao? Rốt cuộc tửu lượng của cậu được bao nhiêu?
...
Cùng Bạch Tuyết kí kết xong hợp đồng, thừa dịp giữa trưa còn có một chút thời gian, Trương Anh Duệ tính toán đi bệnh viện huyện nói chuyện với Hồng Phái Các.
Lại nói đến khiến Trương Anh Duệ buồn bực, chính mình cứu người này, tiền cứu chữa cũng là chính mình trả, nhưng người này có tên cũng là thông qua miệng người khác đi nói với mình ; người nọ đang làm gì, cũng là thông qua miệng người khác nói với mình... Nếu cha mình đoán về người này là một quân nhân giải ngũ là chính xác.
Thì thật có chút hoang đường, cần phải tìm người này nói chuyện cho rõ. Nghĩ như vậy, xách chút hoa quả, Trương Anh Duệ đi thẳng đến bệnh viện huyện.
- Ông chủ Trương, ngài đã tới.
Hồng Phái Các nhìn qua thần sắc đã tốt lên rất nhiều, giờ phút này đang nằm ở trên giường bệnh xem kịch truyền hình nhàm chán từ ti vi trong phòng bệnh, chứng kiến Trương Anh Duệ đi đến, vẻ mặt cảm kích vội vàng muốn đứng dậy.
- Nằm xuống, nằm xuống!
Trương Anh Duệ vội vàng đỡ lấy anh ta.
- Nếu anh không muốn làm cho tôi phải tiếp tục bỏ tiền làm phẫu thuật cho anh, thì nhanh chóng nằm đi, nằm xuống chính là anh tết kiệm tiền cho tôi .
Nghe Trương Anh Duệ thiện ý vui đùa, Hồng Phái Các thấy nhức đầu, ngượng ngùng cười cười,
- Thật sự là … thật không biết xấu hổ... ông chủ Trương, trong ấm có nước, nếu cậu khát thì …
- Nếu khát tôi sẽ tự mình lo, anh yên tâm.
Trương Anh Duệ gật đầu đáp.
Sau khi ngồi xuống, Trương Anh Duệ đánh giá Hồng Phái Các, lần đánh giá này, khiến cho hắn có chút giật mình.
Lúc trước, Hồng Phái Các vô cùng bẩn, bộ dáng như một tên ăn mày. Người nầy rốt cuộc là cái dạng gì Trương Anh Duệ thật đúng là không có ấn tượng cụ thể. Sau khi phẫu thuật, tuy rằng Trương Anh Duệ cũng đã tới qua vài lần, nhưng khi đó Hồng Phái Các vừa làm xong phẫu thuật, hơn nữa lúc trước mất rất nhiều máu, thần sắc đương nhiên kém tới cực điểm, làm cho người ta cảm giác người này rất suy yếu, nhưng đến giờ, Trương Anh Duệ mới có cơ hội đánh giá kỹ người nầy một chút.
Bây giờ nhìn Hồng Phái Các đã sắp khỏi, thần sắc khá hơn nhiều, Trương Anh Duệ mới phát hiện, cha mình có ấn tượng tốt đối với hắn quả thật không phải là không có lý do : người này tướng mạo tuy rằng chỉ là một người bình thường, nhưng toàn thân lộ ra một khí khái anh hùng bừng bừng, chính khí mười phần.
Càng khó được chính là, trên thân người này có khí chất quân nhân cực kỳ cương nghị quả quyết, cũng tuyệt đối không phải bọn xã hội đen có được!
Chẳng lẽ chính là giống như cha mình nói, người nầy là một quân nhân giải ngũ?
- Ông chủ Trương, có chuyện gì sao?
Nhận thấy được hôm nay Trương Anh Duệ tựa hồ có việc, Hồng Phái Các chủ động mở miệng hỏi,
- Có chuyện gì cậu cứ nói thẳng, tôi là người thẳng tính, nói chuyện cũng vậy, cậu đừng để ý. Ồ, nếu như là chuyện phí trị liệu, cậu yên tâm, chờ tôi khỏi hẳn, nhất định sẽ trả tiền.
- Không đâu, nhưng hôm nay lại đây, tôi ìm Hồng tiên sinh thật đúng là có chút chuyện, tiền nong anh cũng đừng có nói đến, nếu vì tiền mà tới, ngay từ đầu tôi cũng không cứu anh.
Trương Anh Duệ khoát tay, có chút hờn giận.
Lời này cũng đúng, nếu người ta vì tiền, lúc trước hoàn toàn sẽ không cứu mình. Nghĩ đến điểm này, Hồng Phái Các có chút hổ thẹn,
- Vâng, xem tôi này, lòng tiểu nhân đo lòng quân tử... cậu nói đi, có chuyện gì, chỉ cần là tôi biết được, tôi nhất định không hề giấu giếm!
- Là như thế này…
Trương Anh Duệ cũng không dài dòng, trực tiếp hành văn gãy gọn,
- Hồng tiên sinh, thương thế của anh cũng mau khỏi rồi, tôi muốn biết, vết thương khỏi hắn, anh tính thế nào ?
Lực chú ý của Trương Anh Duệ cũng tập trung đến trên người Hồng Phái Các: phát động năng lực đặc biệt.
- Tính toán?
Vừa nhắc tới vấn đề này, mới vừa rồi còn khí khái anh hùng bừng bừng, cả người Hồng Phái Các nhất thời sa sút tinh thần đi rất nhiều, cả người đều để lộ ra một dáng vẻ già nua,
- Còn có thể có tính toán gì không? Chỉ là vết thương khỏi thì ra viện, sẽ tìm đơn vị tốt đi làm công, hi vọng đến cuối năm có thể kiếm một khoản tiền trả một phần tiền nợ cậu!