- Trông bộ dạng sợ sệt của các ngươi này!
Dường như tên côn đồ rất hài lòng với sự uy hiếp của mình, vẻ mặt hắn đắc ý cầm điếu thuốc múa máy trên tay:
- Lão đại của ta bảo ta đến truyền lời với ngươi tối nay đến Đắc Nguyệt Lâu để gặp ông ấy, đến lúc đó muốn nói gì thì lão đại của ta sẽ đích thân nói với ngươi.
- Tôi không muốn đi.
Trương Anh Duệ nói trầm giọng.
- Không đi, tiểu tử ngươi ngu quá đi, Hồ ca đã ra lệnh ai mà không dám đi?
Tên côn đồ cười ầm rồi nhìn Trương Anh Duệ từ trên xuống dưới như nhìn một kẻ ngu với vẻ khinh miệt:
- Không đi phải không? Chỉ cần ngươi không sợ không có ngày mai là được.
Nói xong tên côn đồ hung hăng quay đầu bước đi:
- Tiểu tử, ngươi có đi hay không thì tự mình quyết định lấy đi, nhưng đừng có trách là huynh đệ đã không nhắc nhở ngươi trước… đến lúc đó thì đừng có mà trách người khác.
- Con trai, tối nay con không thể đi được, các bang đảng này đúng là không thể làm cho người ta yên tâm được.
Tên côn đồ vừa đi Trương Đức Vĩ đã nóng nảy.
- Con cũng không muốn đi, nhưng không đi không được?
Trương Anh Duệ cười khổ mở tay ra,:
- Chỉ cần chúng ta còn muốn mở cửa hàng, làm ăn trong huyện này thì phải giao tiếp với xã hội đen, việc này con đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ sớm rồi… nhưng điều không ngờ tới là nó lại đến nhanh như vậy.
Trương Đức Vĩ ngẩn cả người:
- Vậy… vậy chúng ta đi báo cảnh sát thôi?
- Báo cảnh sát? Nói như thế nào đây, cảnh sát hỏi chúng ta gặp phải chuyện gì chẳng lẽ chúng ta nói, tối nay có người mời chúng ra đi ăn cơm ư, họ lại tưởng chúng ta là kẻ điên ấy chứ? Hơn nữa, cha à bọn chúng có thể sống yên trong huyện được thì ắt phải có người quen trong chính quyền chứ?
Trương Anh Duệ có vẻ bất đắc dĩ, bọn xã hội đen bây giờ rất thông minh, thức thời có câu là “ có ý thức cách mạng chính là mời khách ăn cơm”.
- Nói như vậy thì tối nay con nhất định phải đi ư?
Trương Đức Vĩ thờ thẫn vẻ mặt hiện rõ sự chán nản.
- Đi xem xem thế nào rồi hãy nói.
Trương Anh Duệ thở dài cỏ vẻ nghiêm trọng.
Trương Đức Vĩ không nói gì ngồi xổm ở cửa hút thuốc.
------------------------------------
- Các anh ai biết Hồ ca nói cho tôi một chút!
Trương Anh Duệ quay đầu nhìn về phía đám người phục vụ.
Đám nhân viên phục vụ nhìn Trương Anh Duệ, bọn chúng nhìn Trương Anh Duệ vẻ sợ hãi:
- Tên tiểu từ này đến để ông chủ uy hiếp.
Bọn kia chẳng những không xông vào trước mà còn lẩn thật xa…
Ngay cả ông chủ Hồ ca mà cũng không biết? đám người phục vụ có cảm giác: không ngờ ông chủ mở cửa hiệu mà dám không đến bái kiến ông ta, nhân viên của cửa hàng liền cảm thấy khó hiểu.
- Ta có biết Hồ ca, nghe nói là tên thủ lĩnh xã hội đen của huyện thành, thuộc hạ của hắn có đến ba bốn trăm người, hơn nữa thủ hạ của hắn cũng không thiếu của cải, nghe nói chỉ cần hắn muốn thì bí thư huyện ủy dù nửa đêm đang ở cùng vợ thì cũng phải mở tiệc chiêu đãi hắn.
Lý Hạo gãi đầu, ngày còn đi học loại nhân vật xã hội này trong truyền thuyết rất được các thanh thiếu niên hâm mộ.
Trương Anh Duệ mấp máy môi, bỏ ngoài tai lời nói của Lý Hạo: nửa đêm dám xông vào nhà bí thư huyện ủy? có lẽ Hổ ca không phải là Hổ ca mà là một con hổ điếc không sợ súng. Hai tin này sao có thể cho là thực được.
Nhưng… nếu uy phong của Hồ ca này mà ngay cả đệ tử Pháp Lý cũng biết, xem ra vấn đề hôm nay khó giải quyết rồi.
- Chị Bạch, rốt cuộc Hổ ca là ai?
Trương Anh Duệ cau mày hỏi Bạch Tuyết, Trương Anh Duệ còn chưa quen, anh ta còn không biết Hổ ca là thần thánh phương nào, bây giờ biết được một chút qua Bạch Tuyết dường như cái này là không sai.
Vừa mới ở trong cửa hàng Bạch Tuyết còn chưa đóng cửa thì đã bị Trương Anh Duệ tiến vào, đang lúc còn cho rằng anh ta có chút kì lạ thì đã nghe thấy câu hỏi đó, rồi cười hì hì:
- Hổ ca, cậu hỏi Hổ ca làm gì?
- Đây không phải là người ta chủ động tìm đến tận cửa sao?
Trương Anh Duệ cười khổ sáng nay mới nhận được lời mời của Hổ ca:
- Chị cho rằng tôi muốn thăm tin tức của người ta sao? Nhưng hôm nay người ta đã chủ động tìm đến tận cửa, chị bảo em phải làm sao bây giờ?
- Cái này phiền toái rồi, phiền toái to rồi!
Nghe Trương Anh Duệ nói, Bạch Tuyết đứng ngồi không yên, lo lắng đi đi đi lại trong phòng làm việc.
- Chị Bạch, trước tiên là chị đừng vòng vo nữa làm em chóng cả mặt, rốt cuộc thì Hồ ca đã đến đây. Xem xem chúng ta có cách gì không.
Trương Anh Duệ nói với Bạch Tuyết phải kìm nén sự nóng giận.
- Đúng, đúng.
Bạch Tuyết liên tục xoa tay, hưởng ứng lời của Trương Anh Duệ, xoay chân không chịu dừng lại:
- Vậy trước tiên chị sẽ nói về Hồ ca này, biệt danh của Hồ ca là Đại Hổ, là người ngoài thị trấn, nghe nói lúc còn trẻ rất thích đánh nhau, vì tội ngộ sát đã phải ngồi tù 10 năm nhưng nghe nói là hắn bị oan uổng, trong chuyện ngộ sát có ẩn tình, cảnh sát đã mượn hắn để đổ trách nhiệm.
Người này cũng có lúc hư hỏng như vậy? Trương Anh Duệ tò mò:
- Vậy sau đó thì sao?
- Sau đó, Hồ ca ngồi tù 7 năm rồi ra, vì trong tù hắn là người biết điều, vì anh em mà đổ máu, nghe nói thời gian đó hắn có không ít các bạn tốt đều là kiểu người này. Rồi sau đó hắn tự chế ra trái bom rồi xử cả nhà kẻ ngày xưa đã gây oan uổng cho mình.
- Đi tìm kẻ địch? Còn tự chế cả bom?
Đại khái là Trương Anh Duệ đã đoán được người này muốn làm gì, cũng không không thể không đồng tình:
- Cừ thật, đúng là Hồ ca này là người có khí chất.
Hình dung khí chất của người đàn ông Đông Bắc là như vậy, có đàn ông là có hảo hán nhưng dường như những lời này dùng cho Hồ ca có vẻ không thích hợp.
- Đúng là có khí chất bằng không sao có thể có được một địa bàn lớn như vậy ở trong huyện thành này được?
Bạch Tuyết đã gần 50 tuổi, tự nhiên lại nói những lời này:
- Thấy Hồ ca trói bom lên người đó, người nhà họ sợ đến choáng váng cầu xin tha thứ, Hồ ca nói bây giờ bọn họ có hai con đường: hoặc là đưa tiền ra mua mạng người nhà mình, hoặc là y sẽ phải chết. Đương nhiên là người nhà họ không chịu chết đợi Tôn Ôn Thần đến đưa hắn vào chỗ chết.
- Cái này chính là bàn tính sai lầm lớn nhất của họ, nếu người ta đã biết chế tạo bom thì hẳn không phải là người không có đầu óc điểm nhỏ như vậy sao có thể không nghĩ đến được?
Trương Anh Duệ lắc đầu, thở dài.
- Có thể không như vậy được sao, nghe nói lúc đó Hồ ca nói với họ, ta biết trong lòng các ngươi đang nghĩ gì. Đơn giản là đang muốn lừa ta nhưng ta nói cho các ngươi biết chỉ cần cảnh sát vào thì bọn họ sẽ nhét bom vào nhà các ngươi ngay. Ta mà không được sống thì các ngươi cũng đừng có hòng, nên làm gì thì các ngươi hãy tự đi mà lo liệu đi, ngoan ngoãn thì đem hết tài sản ra đây để đền tội Hồ ca ta, một trăm hai mươi ba vạn…
Mười năm trước một trăm hai mươi ba vạn rất đáng giá.
- Tăng thêm một trăm hai mươi ba vạn nữa rất nghĩa khí, hắn thu tập đệ tử rất nhanh, rất nhiều người đến nhờ cậy hắn, bọn hắn nhanh chóng khống chế ngành xây dựng từ cát, đá dần dần hắn đã trở thành kẻ cầm đầu chỉ với chưa đầy 2 năm. Hơn nữa có người ra mặt giúp hắn, mắt nhắm mắt mở cho hắn tồn tại, rất nhanh hắn đã có chút tài sản, có tin nói một lần Hồ ca uống rượu với huynh đệ của mình, hắn nói: “Một năm có thể thu về hơn trăm vạn, Hổ ca ta 7 năm về trước chỗ ở còn không có nhưng nay thì không hề thua kém ai”.
Đây là một con mãnh long, không chỉ với người khác mà còn tàn nhẫn với chính mình, điều quan trọng là người này không những tàn độc mà thực sự không có việc gì mà người này không giải quyết được, việc mua bán không phải là một trở ngại. Trong lòng Trương Anh Duệ không khỏi nghi ngờ.
Bạch Tuyết cũng vừa mới nói ở đây:
- Đương nhiên, lúc làm việc này Hổ ca là lão đại của huyện nhưng đối với những chuyện linh tinh này hắn không có hứng thú, cũng không cho phép người khác làm như vậy, theo hắn nói thì là Hổ ca đã dọa người.
Bạch Tuyết nói đến đây , Trương Anh Duệ càng không hiểu:
- Nếu vậy, thì hắn vì cái gì?
- Điểm này chị cũng thấy có chút kì lạ, trước kia đến giờ chưa hề gặp chuyện này, Hồ ca chưa bao giờ gây trở ngại cho người làm ăn nhỏ như chúng ta.
Bạch Tuyết nhíu mày, bỗng nghĩ đến cái gì đó rồi nhìn Trương Anh Duệ:
- Lão đệ, từ trước không mắc lỗi với ai đấy chứ.
Trương Anh Duệ cười khổ:
- Em có thể đắc tội với người nào được cơ chứ? Trước kia em chỉ là người làm phổ thông, lần này này buôn bán làm ăn có chút vất vả một chút, ai ngờ lại gặp chuyện như vậy?
2 người suy nghĩ một lúc lâu xem rốt cục là xảy ra chuyện gì.