Triệu Lâm và Bành Liên Phi có không ít các mối quan hệ, biết Bành Liên Phi không phải là người thích nói suông, thấy ông ta nói như vậy, Triệu Lâm liền gật đầu:
- Vậy thì cứ thế đi, nhưng chuyện này giống như là chúng ra phải tiếp đón từ ngàn dăm vậy, lúc cần thiết có thể cầu viện trợ.
Đây chính là lo xa chuyện phân chia lợi lộc, điều này Bành Liên Phi không có gì dị nghị, hơn nữa hai người đều hiểu chia lợi lộc, đợi sau khi chuyện này kết thúc tốt đẹp đến lúc đó đi luận công ban thưởng chắc chắn là không mình không thiếu một xu, ngược lại nếu mình độc chiếm thì sẽ làm mất hứng của lãnh đạo như vậy thật không có lợi cho bản thân chút nào.
- Được lắm, nếu đã vậy thì chuyện này không nên chậm chễ nữa, chúng ta mau đi sắp xếp đi.
Bành Liên Phi đứng lên, xin lỗi Trương Anh Duệ:
- Anh Duệ huynh đệ, chuyện này tôi cũng không muốn nói nhiều nữa.
Đương nhiên Trương Anh Duệ biết chuyện này rất khẩn cấp liền gật đầu, đứng dậy tiến khách:
- Tình huống đặc biệt, tôi cũng không giữ mọi người nữa.
Nào Triệu Lâm và Bành Liên Phi dám để Trương Anh Duệ giữ lại. Không biết vị này có quan hệ gì với Lý đại công chúa mà người ta phải từ kinh thành xa xôi đến đây xem hắn? chẳng lẽ mình lại không có tư cách sao? Bọn họ vội xua tay:
- Không cần tiễn, không cần tiễn, chúng tôi đang vội.
Nhưng rốt cục vẫn chưa thể yên tâm được, hai người chần chừ Bành Liên Phi dặn dò Trương Anh Duệ:
- Huynh đệ, bên chúng tôi cậu yên tâm còn bên này…
Trương Anh Duệ biết 2 người này muốn nói gì liền gật đầu nói:
- Hai vị anh trai, các anh cứ yên tâm đi.
Có lời này của Trương Anh Duệ, Bành Liên Phi và Triệu Lâm thở phào nhẹ nhõm.
Một đoàn xe dài đang yên lặng xếp hàng chờ đợi ở chỗ huyện gần với địa phương, một hàng xe đen có rèm che đứng ở ven đường, mọi người đều tưởng đó là là xe của quan chức cấp cao, cũng không phải của quan huyện Huyện thái gia: Thay mặt bí thư huyện ủy, huyện trưởng Triệu Văn Đường, phó thị trưởng Lỗ Nam đại diện cho chính quyền tiếp sau là Triệu Văn Đường và phó thư kí thường vụ huyện ủy dẫn theo đoàn người.
Tuy bí thư thị ủy Vương Đức Thành và thị trưởng Lưu Đức Sơn cũng xuống đón nhưng dù sao Lý Tuyết Âm cũng không phải bà xã của họ, nghĩ đến đây, Vương Đức Thành và Lưu Đại Sơn đã phái Trương Anh Duệ dẫn đầu chính quyền Lỗ Nam ra đón tiếp, tuy lần này Lý Tuyết Âm vì sủng ái hắn mà đến nhưng cũng phải có cả một đội ngũ các quan lão.
Nếu không Lý Tuyết Âm đã tìm hắn, đội ngũ này nhìn mãi mà cũng không thấy hắn đâu, những người này có tư cách gì mà đứng ở đây?
Chính là bây giờ không người nào dám khinh thường Trương Anh Duệ, người này tuy một bước có thể vào trong nhưng ai dám khẳng định hắn không có quan hệ gì với gia đình họ Lý? Chứ tiểu tử này không đáng giá một xu, muốn cất nhắc hắn không phải một câu mà xong. Huống hồ lần này Lý Tuyết Âm đến không vì tên tiểu tử này thì là ai?
Lý Tuyết Âm là ai? Là bảo bối của Lý lão tôn, Lão Lý là ai? Bây giờ là chế độ cộng hòa vẫn còn tồn tại vài vị nguyên lão, tuyệt đại đa số đều là người phương Nam, còn Lý lão là số ít người Phương Bắc, những người kia dần dấn qua đời hết thì Lý lão thành người to nhất, đứng đầu phương Bắc một nhân vật như vậy ai mà dám khinh thường?
Thời tiết bây giờ hơi nóng một chút, cuộc sống sung sướng thường ngày của các lão gia một đám người đứng dưới trời nhưng cũng không ai dám chui vào xe có điều hòa, không chỉ nóng chảy mỡ ra mà ai cũng toát mồ hôi, không chịu được nhưng đều nén giận mà Lý gia cô nương này cũng là người đại khái, qua loa chuyện chào hỏi, trời nóng thế này ai mà chịu nổi.
Thấy đám quan lão nóng đổ mồ hôi, Trương Anh Duệ cười thầm: đúng là đã làm khó các quan lão gia, nhưng e rằng không ai dám đắc tội Lý tiểu thư vào bật điều hòa.
Vẫn là nhóm thư kí có cách, thấy Lý Tuyết Âm chưa đến ngay liền vội vào xe lấy ô che nắng cho lãnh đạo, chứ bây giờ không phải là lúc chui vào xe bật điều hòa, lấy ô che cũng làm bớt đi cái nắng gắt.
- Xe đến rồi!
Không biết là ai đã hưng phấn kêu lên một tiếng.
Ngay sau đó là một chiếc Audi A4L màu trắng ở phía xa từ từ đi đến, tốc độ chậm dần rồi dừng lại trước mặt mọi người… không phải là Lý Tuyết Âm bên trong thì là ai?
Nghe thấy câu này, lại thấy chiếc xe này mọi người đều thở phào nhẹ nhõm:
- Cuối cũng cô Đại tiểu thư này cũng đến, chứ nếu tiếp tục thế này thì chúng ta không thể chịu nổi.
Tự phát, dường như là theo bản năng, các quan lão lớn nhỏ tự xếp thành hàng ngũ đến nghênh đón Lý Tuyết Âm với vẻ mặt tươi cười, bộ dạng vô cùng cung kính cứ như là nghênh đón một vị lãnh đạo cấp cao vậy.
Phía trước vẻ nghiêm túc còn giống như bao công vậy, trên mặt còn như khắc chữ “ Người lạ chớ vào”, giống như các diễn viên kịch vừa mới ai lấy đen như đáy nồi bây giờ đã biến ra vẻ mặt tươi cười nịnh hót, bước một bước thật dài đến mở cửa xe cho Lý Tuyết Âm, cười tươi như hoa cúc:
- Lý tiểu thư, ngài khỏe chứ ạ? Tôi và những người đại diện cho chính quyền Lỗ Nam hoan nghênh ngài về nhà!
Thành phố Lỗ Nam là quê nhà của Lý lão gia, những năm gần đây Lý lão gia rất quan tâm, ủng hộ đến sự phát triển của Thành phố, những người lãnh đạo này đều chịu ân huệ lớn của ông ấy, tuy câu này có chút gượng ép nhưng cũng không sai chút nào.
Tuy có tin tức phản hồi là lần này trở về Lý công chúa chủ yếu là để giải sầu nhưng ai dám chắc sau khi trở về cô ấy sẽ không đem mọi chuyện đi báo cáo với Lý lão? Bất kể có thế nào thì cũng phải gây ấn tượng tốt với vị tiểu công chúa này, điều đó có trăm phần lợi chứ không hại một chút nào.