Dù sao thì mấy ông quan kia cho rằng, số tiền này tất nhiên là tốt, nhưng nếu vì số tiền này mà đắc tội với cái vị nha nội không biết tên tuổi kia thì tính không ra rồi, nhưng! Những thứ mà lão tử không có được, mà mấy tên côn đồ các người lại muốn được chia miếng ăn trong đó?! Vốn dĩ mấy ông quan này đang nổi nóng, tất nhiên sẽ không làm nữa: tốt lắm, dám đến tận chỗ lão tử để cướp miếng ăn!
Cứ như vậy thì mấy anh em Vương Mãnh sẽ thảm thôi.
Mấy ông quan kia đổi phó với nhóm côn đồ này thì không thành vấn đề, nhân vật lớn ở phái trên lên tiếng một cái, bốn anh em Vương Mãnh lập tức phát hiện, công việc làm ăn của nhà mình không thể tiếp tục được nữa, mấy vị khách quen trước đây không ai còn dám đặt chân đến cổng công ty mình, những hợp đồng đã ký lúc trước, cho dù người ta có bồi thường hợp đồng cũng phải chấm dứt hợp đồng cho được.
Một công ty mà không làm ăn gì được, thì cứ nghĩ xem cục diện sắp tới của họ sẽ như thế nào? Ngoài việc đóng cửa ra thì không còn đường nào để đi được nữa. Nhưng đối với bốn anh em Vương Mãnh mà nói, số tài sản này là bọn họ liều chết mới có được, chắc lẽ từ bỏ dễ dàng như vậy sao? Ai mà cam tâm được chứ.
Không cam tâm thì làm sao? Vậy thì đành phải nghĩ cách thôi, bốn anh em tụm lại nghĩ ngợi một lúc cuối cùng đã nghĩ ra một cách: trước đây có cách hợp lý hó số tiền là do Trương Anh Duệ nghĩ ra, vậy thì đến tìm hắn ta vậy.
Nghe Vương Mãnh ngồi đó kể khổ một hồi, Trương Anh Duệ vẫn hững hờ ngồi uống trà, còn Bạch Tuyết thì nghe rất rõ ràng, trong lòng lại thấy ngạc nhiên vô cùng: tại sao? Mấy tên côn đồ Vương Mãnh này, không chỉ không dám đến làm phiền Trương Anh Duệ mà lại đến nhờ Trương Anh Duệ giúp đỡ giải quyết vấn đề khó khăn này? Nhưng, Anh Duệ có làm được không? Bạch Tuyết lòng đầy hoài nghi.
- Cái này…
Trương Anh Duệ nghĩ một lúc, ông chau mày, tỏ ra phiền não.
…
Vương Mãnh nhìn Trương Anh Duệ chờ đợi, trong lòng cảm thấy vui mừng khôn xiết: đây chẳng phải là đồng ý sao?
Nhưng Bạch Tuyết trong lòng chợt có phần xem thường Trương Anh Duệ: cuối cùng cũng chỉ là đứa con nít ngây thơ, mấy câu lọt tai, kể khổ một câu đã đồng ý giúp đỡ rồi.
Bạch Tuyết lúc này chợt thấy tức giận, liền trách:
- Coi như là cậu sẽ giúp đi cũng không thể như vậy chứ!
Không ngờ Trương Anh Duệ chợt đổi giọng:
- Chuyện này khó đấy, Mãnh Tử, không phải là tôi không giúp cậu, thực sự chuyện này của cậu đã làm cho những người đó tức giận rồi, cậu bảo tôi giúp như thế nào đây?
Hả? Sao lại như vậy? Không ngờ Trương Anh Duệ lại đi đường vòng quanh mình, Vương Mãnh trợn tròn mắt, sự hi vọng và vui mừng lúc nãy bỗng chốc biến thành bọt biển.
Cao tay! Nói rất hay. Sự bất mãn trong lòng Bạch Tuyết bỗng dung biến thành hư vô, cô đang thấy rất vui.
Không mang lợi ích gì đến mà đòi tôi giúp đỡ chuyện này? Trương Anh Duệ cười nhạt nhìn Vương Mãnh, ánh mắt cười cợt: cho lão tử là đồ ngốc chắc.
Lúc nãy điều tra ngầm xong, Trương Anh Duệ đã biết rất rõ Vương Mãnh đang nghĩ gì.
Cứ nghĩ đến chuyện khối tài sản trị giá một tỉ trong tay mình sắp trở thành bọt biển, Vương Mãnh thấy đau lòng lắm! Một tỉ đấy, lúc này, tuy nói trong túi người dân đều có tiền, nhưng có được mấy người có một tỉ trong túi chứ? Một tỉ này, chính là tiền dưỡng già trong nửa đời còn lại của mình! Nếu không giữ được mấy công ty này, thì phần đời còn lại phải sống như thế nào đây? Hay giống như lúc mười mấy hai mươi tuổi cầm dao cầm súng đi gây dựng tương lai?
Nếu không có cuộc sống hậu đãi mấy tháng nay, hầu như vấn đề này đối với Vương Mãnh mà nói không có gì khó để lựa chọn, nhưng sự đãi ngộ của hai tháng gần đây đã hoàn toàn thay đổi cách nghĩ của Vương Mãnh, cũng đã mài mòn cái nhuệ khí trong người hắn.
Nghĩ đến những điều này, Vương Mãnh cắn răng:
- Anh Trương, Mãnh Tử tôi là một người thô lỗ, nhiều thì tôi không hiểu, nhưng tôi biết, chỉ cần hôm nay anh Trương có thể cứu tôi một mạng thì anh chính là ân nhân cứu mạng cảu cả bốn anh em chúng tôi, từ nay về sau bốn anh em chúng tôi nhất định sẽ nghe theo lời sai bảo của anh Trương. Anh Trương nói chúng tôi đi về phía đông, thì chúng tôi tuyệt đối không dám đi về phía tây!
Những lời này cũng coi như là lời tuyên ngôn của Vương Mãnh đối với Trương Anh Duệ rồi, chỉ cần hôm nay Trương Anh Duệ có thể bảo vệ được vinh hoa phú quý của mấy anh em chúng tôi, thì ông chính là ông chủ của chúng tôi, cũng là ông chủ duy nhất ở cái huyện thành này.
Theo những lời mà Vương Mãnh nói, không nói là vui mừng khôn xiết thì cũng là cực kỳ vui mừng, nhưng Trương Anh Duệ lại không! Sắc mặt Trương Anh Duệ cũng không có gì thay đổi, thậm chí còn không có biểu cảm gì hết, nếu nhất định phải nói sắc mặt Trương Anh Duệ có gì thay đổi thì đó chính là…
Một cái cười nhạt! Sự giễu cợt thản nhiên!
Cười nhạt? Thản nhiên giễu cợt? Chắc là nhìn nhầm rồi?
Không sai! Chính là cười nhạt và giễu cợt!
Trương Anh Duệ mặc dù không nói gì, nhưng Vương Mãnh lại hiểu ý của ông: gì mà đại ca duy nhất của huyện thành này, không có đủ thực lực để đảm bảo điều đó, chỉ là bốn người các anh nói miệng thôi thì tôi trở thành đại ca duy nhất của Huyện sao? Làm gì có chuyện đơn giản như vậy!
Hôm nay tôi giúp các anh giải quyết quỷ kế của mình…thực ra thì không biết là có thể giúp giải quyết được hay không…bây giờ thì các anh nói tốt, đợi sau này các anh còn nghe lời tôi nữa không? Có phục tôi không? Cái đó mới gọi là gặp ma! Lúc tôi còn hai ba tuổi ấy.
Bạch Tuyết sững người lại một lúc, cô cũng hiểu ý của Trương Anh Duệ, nhìn mặt của Vương Mãnh biến sắc: cái tên này vẽ ra một cái bánh cực lớn, cái gì cũng không lôi ra mà đòi Trương Anh Duệ mạo hiểm đi đắc tội với mấy quan lớn trong huyện để giúp đỡ mối nguy lớn cho hắn? Ha ha ha…ha ha ha…
Vương Mãnh mặt biến từ đỏ sang trắng, thái độ của Trương Anh Duệ làm Vương Mãnh chùng lòng: quả nhiên Trương Anh Duệ đã nhìn thấy rất rõ con đường ở trong này rồi. Hắn đã hiểu, bốn anh em hắn đã xem nhẹ người thanh niên này rồi.
Làm sao đây? Lẽ nào thực sự muốn…Vương Mãnh cắn răng, nhưng trong lòng vẫn còn do dự: cuối cùng thì có nên nói điều cực hạn của mình ra bây giờ không?
Cũng chính lúc Vương Mãnh đang do dự thì chợt vang lên một giọng cười sảng khoái từ ngoài cửa.
- Ha ha ha, Anh Duệ lão đệ, cậu đang bận cái gì vậy?
- Bành Đại ca.
Nhìn người vừa mới đến, Trương Anh Duệ liền cười đứng dậy chào.
Là đội trưởng Bành của đội cảnh sát? Vương Mãnh chợt sững người: Sao đội trưởng Bành của đội cảnh sát lại chạy đến đây? Cách xưng hô của hai người bọn họ là sao vậy?
- Ý?
Bành Liên Phi chào Trương Anh Duệ xong, nhìn Vương Mãnh một cái chợt chau mày lại, nói giọng không mấy thiện cảm:
- Vương Mãnh, cậu đến đây làm gì vậy?
Liên tưởng đến danh tiếng mấy người Vương Mãnh ở huyện này, Vương Mãnh nhìn Trương Anh Duệ một cái, ý đã rất rõ ràng, tên này có phải là lại đến gây phiền phức cho cậu? Nếu đúng như thế thì anh đây sẽ giúp cậu trừng trị hắn!