Trong quan trường không chú trọng phân biệt đối xử? Lời này có ma mới tin! Nhưng không tin thì không tin, vấn đề là hiện nay Nhạc Phong là nhân vật lớn nhất ở đây, Nhạc Phong đã nói thế rồi, ai có thể phản bác lại chứ? Lúc này mọi người đều mỉm cười gật đầu.
Ngụy Thế Thanh bị Nhạc Phong giữ lại càng kinh ngạc, lẽ nào ông chủ muốn đề bạc tên nhóc này à?
Lần trước khi Lý Trường Giang xuống thị sát công tác, dù Nhạc Phong cùng đi thị sát, nhưng lại không liên quan gì đến người thư kí như Ngụy Thế Thanh, đương nhiên cũng không hiểu được tầm quan trọng của Trương Anh Duệ trong lòng của ông chủ, bây giờ nhìn thấy chủ của mình coi trọng Trương Anh Duệ như vậy, ngoài việc thắc mắc không hiểu, cũng không nhịn được mà suy đoán, lẽ nào cái tên Trương Anh Duệ này lại là người có lai lịch ghê gớm hay sao? Nhưng cũng không đúng, nếu là người có tai có tiếng, vậy thì sao trước đó bản thân ông ta lại chưa từng nghe qua chứ?
Cũng không đúng, nếu không phải là người có tiếng có tăm, sao tên Tạ Ngọc Quốc lại đi cùng hắn đến chứ…
Ngụy Thế Thanh tội nghiệp, bị vấn đề này làm cho choáng váng đầu óc.
-Tính ta vốn thẳng thắn.
Nhạc Phong không muốn vòng vo với Trương Anh Duệ, liền hỏi thẳng Trương Anh Duệ:
-Đồng chí Trương Anh Duệ, lần này cậu đến đây, là trong công việc gặp phải khó khăn gì, cần tổ chức giúp cậu giải quyết vậy?
Nhạc Phong đã nói thế rồi, Trương Anh Duệ cũng không khách sáo làm gì, liền nói ra vấn đề của mình:
-Thị trưởng Nhạc, là thế này…
Ngay sau đó, Trương Anh Duệ nói ra chuyện cục dân chính ở huyện định xây một tiểu khu trên đất của họ, cùng với khó khăn gặp phải.
-Thế à, đồng chí cá biệt ở cục dân chính, thật là tệ quá!
Sau khi Trương Anh Duệ nói hết mọi chuyện thì Nhạc Phong thở phào một cái, ta còn tưởng là chuyện gì nữa chứ, hóa ra là chút chuyện cỏn con này!
Đập mạnh bàn một cái, khuôn mặt Nhạc Phong lộ vẻ tức giận, nói với Trương Anh Duệ một cách nghiêm túc:
-Ta vô cùng ủng hộ cách cải thiện điều kiện sống cho các đồng chí ở bên dưới của mọi người, cậu yên tâm, ta sẽ đích thân để ý đến chuyện này.
Nói thật lòng, nếu không phải cần thiết lắm, ông ta cũng không muốn đắc tội tên Trương Anh Duệ này. Bây giờ đắc tội thì thoải mái đó, nhưng nếu hắn phá rối trong thời khắc quan trọng của ông, thì tâm huyết mấy năm của ông ta coi như uổng phí cả rồi, cái tên nha nội này, trước giờ thành công thì ít mà làm hỏng việc thì nhiều.
Tiền thì rất tuyệt, nhưng với quan viên cao cấp như Nhạc Phong mà nói thì quyền thế mới là quan trọng nhất, tiền bạc ư? Thứ này chưa bao giờ được Nhạc Phong coi trọng, vì một chuyện nhỏ nhặt thế này mà đắc tội với Trương Anh Duệ, càng là chuyện không đáng.
Vừa nghe Trương Anh Duệ nói chuyện này, Nhạc Phong liền hiểu ra, chắc chắn là Châu Thạch Bình muốn hốt một vố từ dự án này rồi, nghĩ đến đây, Nhạc Phong liền nổi giận, thậm chí trong lòng Nhạc Phong đã ra sức chửi rủa Châu Thạch Bình:
Cái thứ chết tiệt, được việc thì ít mà hư việc thì nhiều này, bộ chưa bao giờ nhìn thấy tiền hay sao? Ai cũng dám đắc tội, đúng là chết cũng không biết vì sao mình chết mà!
Nhiều nơi để kiếm tiền như thế cậu không đi, lại dòm ngó một nơi như thế? Có một tiểu khu nhỏ, còn là đối mặt với nhân viên chính phủ, thì cậu có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ?!
-Thật sự cám ơn ông nhiều lắm!
Sự việc được giải quyết thuận lợi ngoài dự đoán, trong lòng Trương Anh Duệ cũng thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên là không nên tin lời đồn đại, ông Nhạc Phong này cũng không khó gần như người ta đã đồn, thế nên Trương Anh Duệ khá có thiện cảm với Nhạc Phong, liền cảm thấy bản thân hắn nên bày tỏ lòng biết ơn của mình:
-Vậy…thị trưởng Nhạc này, tối nay ông có bận gì không?
Là muốn…mời ta dùng bữa sao?
Nhạc Phong lập tức vui vẻ: “Tốt lắm, vừa nãy còn đang cân nhắc không biết làm thế nào để thân hơn với tên này, không ngờ vừa bắt đầu gật gà ngủ gật thì tên này đã đưa ngay cái gối đầu đến”.
Có điều trong lòng mừng thì mừng, nhưng vẫn phải giữ tác phong của một phó thị trưởng thường vụ, thị ủy thường ủy, Nhạc Phong chau mày, quay đầu nhìn sang Ngụy Thế Thanh:
-Tiểu Ngụy, tối nay ta có lịch hẹn gì không?
Sao Ngụy Thế Thanh lại không hiểu được ý của ông chủ mình chứ? Nếu ông chủ không muốn đi, trực tiếp từ chối là được rồi, sao lại phải hỏi ông ta làm gì? Rõ ràng là có ý nhận lời mời của Trương Anh Duệ rồi.
Dù không biết Trương Anh Duệ rốt cuộc là người thế nào, nhưng đến lúc này thì Ngụy Thế Thanh cũng có thể đoán được lai lịch của Trương Anh Duệ e rằng không hề đơn giản chút nào, liền quyết định sau này phải liên hệ thường xuyên với tên này, nhân vật như vậy, không quen biết tuyệt đối là tổn thất của bản thân!...
E rằng ông chủ giữ hắn ta lại cũng là có ý đó chăng?
Trong lòng gõ bàn toán của mình, Ngụy Thế Thanh giả vờ lật lật sổ ghi chép mang theo bên mình, ngẩng đầu lên nói với Nhạc Phong:
-Tối nay Vương tổng của bất động sản Kim Đỉnh có mời ông, còn có…
-Từ chối đi, nói với lão Vương, tối nay tôi có chuyện, để khi khác vậy.
Không chờ Ngụy Thế Thanh nói hết, Nhạc Phong liền đưa ra quyết định, nói xong liền cười nói với Trương Anh Duệ:
-Lão Vương này cũng thật là, cứ cách hai ba ngày là…, Anh Duệ này, nói trước nhé, tối nay không uống rượu đâu, ngày nào cũng uống rượu làm dạ dày không thoải mái, cứ giống như ăn cơm thường ngày, gọi mấy món đơn giản là được rồi.
Kỹ thuật thay đổi nét mặt này!
Trương Anh Duệ tấm tắc khen ngợi, chết tiệt, sao mình học thế nào cũng không được nhỉ? Nếu mà ta đây cũng học được chiêu này, thì sau này…hihi…., trong lòng nghĩ như vậy, Trương Anh Duệ liền nôn nóng, vội chỉ trích Nhạc Phong:
-Thị trưởng Nhạc, ông vậy là không đúng rồi, ông giúp tôi việc lớn như thế, tối nay không dám để ông uống nhiều, nhưng tôi nhất định phải kính ông mấy ly để bày tỏ tấm lòng, nếu không người ta đồn ra ngoài Tiểu Trương tôi không biết tri ân đồ báo, sau này tôi còn mặt mũi gì nữa.
-Ha ha ha…
Nhạc Phong cười khoái chí.
-Thế à, haha, cũng được, vậy thì uống chút ít.
Cái lão hồ ly này! Tạ Ngọc Quốc ở bên cạnh nghiến răng nghiến lợi, muốn nhào vô xé xác Nhạc Phong:
Cái thứ không ra gì!
Lại nhìn qua Trương Anh Duệ, tỏ vẻ cảm thông: “Đứa trẻ này, thật là đơn thuần mà, người ta giở chút kế, là cậu ta đã ngốc nghếch dính bẫy rồi…Thật là không có lương tâm mà, ta giúp cậu chuyện lớn như thế, cậu mời tên Nhạc Phong kia, lại không mời ta? Lão Tạ ta ham hố một bữa cơm của cậu sao? Nhưng ta không ham bữa cơm đó của cậu, cậu cũng không thể không biết cách đối nhân xử thế chứ?”
Tạ Quốc Ngọc bị Trương Anh Duệ “ăn cháo đá bát”, trong lòng vô cùng khó chịu.
Chết tiệt! Xém nữa là quên mất Lão Tạ rồi!
Vô ý nhìn thấy ánh mắt oán hận của Tạ Quốc Ngọc, Trương Anh Duệ ngây người ra, liền xem thử suy nghĩ trong lòng của lão Tạ, rồi kêu gào, than thở trong lòng!
Vội hỏi Tạ Quốc Ngọc:
-Thị trưởng Quốc Ngọc, tối nay ông có tiết mục gì không? Nể mặc tôi để tôi kết giao với lãnh đạo nhé?
Tôi không muốn bị người ta “đâm chọc” sau lưng đâu!