Thấy rốt cuộc thì Đổng Đăng Lĩnh đã hỏi đến vấn đề này, Liêm Sĩ Sinh thở phào nhẹ nhõm, được ngươi đã đồng ý hỏi chuyện này thì ta cũng nói tiếp:
- Chuyện là như vậy…
Lúc này đối với công tác chỉ đạo của Trương Anh Duệ với Sở công thương đã bị Liêm Sĩ Sinh cho thêm nắm thêm muối, đương nhiên Liêm Sĩ Sinh ra công như vậy ý tứ cũng hoàn toàn bị biến đổi.
Đổng Đăng Lĩnh biết những lời Liêm Sĩ Sinh nói không hẳn đã phải như vậy, nhưng cũng chẳng sao chỉ cần anh ta muốn mình có phản ứng với vấn đề kia là đủ rồi, chờ anh ta nói xong dường như Đổng Đăng Lĩnh biết được suy nghĩ liền gật đầu:
- Nói như vậy thì vấn đề đúng là nghiêm trọng rồi?
- Có thể chuyện không phải như vậy sao?
Liêm Sĩ Sinh cười khổ gật đầu:
- Vấn đề hiện tại cũng không phải là quá lớn nếu như cứ kéo dài như vậy… thì công việc của Sở công thương đúng là không thể triển khai tốt được.
Liêm Sĩ Sinh đã rắp tâm nói như vậy chính là muốn khép Trương Anh Duệ vào tội chết, mình đã nói ra những lời này thì ngoài việc đi nhờ vả Đổng Đăng Lĩnh ra mình cũng không có đường lui nữa rồi.
Cả một buổi tối, đúng là chỉ chờ nói những câu này, rốt cuộc thì Đổng Đăng Lĩnh cũng cười và lắc lư cái đầu:
- Tiểu Liêm, cậu ấy à… cậu ấy à… Dù có thế nào thì đồng chí Trương Anh Duệ cũng là lãnh đạo trực tiếp của cậu, cậu nói đồng chí ấy như vậy là không tốt đâu.
Lúc này, ông ta mới nhớ ra xưng hô là Đồng chí Trương Anh Duệ.
Mặc dù mọi người đều biết Trương Anh Duệ có quan hệ rất sâu rộng trong huyện, rõ ràng là lúc hắn nhậm chức ngày cả Bộ trưởng Bộ tổ chức của huyện ủy rồi Thư kí huyện ủy đến hộ tống những người này cũng không làm cho thái độ của Đổng Đăng Lĩnh thay đổi với Trương Anh Duệ, nhưngt sau khi ông ta nghiên cứu lý lịch của hắn thì thái độ của ông ta lại thay đổi hẳn: đúng vậy, thằng nhóc này có chút quan hệ trong huyện nhưng có thể có được bao nhiêu bản lĩnh? Thư kí Triệu và Bộ trưởng Từ giúp hắn được một lần, hai lần nhưng nếu như tiểu tử này liên tiếp phạm sai lầm thì có khi Thư kí Triệu và Bộ trưởng Từ còn bị hắn hại chết? Nếu làm như vậy sẽ mạo phạm và làm nhiều người tức giận.
Người khác đều biết thằng nhóc Trương Anh Duệ có những quan hệ trong huyện nhưng chúng ta đều ngồi trên vị trí này thì ai ở trong huyện mà cũng không có chút quan hệ cơ chứ? Thậm chí mạng lưới đó còn rộng lớn nữa. Nói khó nghe một chút thì Lưu Kim Quốc vì cái gì mà có thể ngồi trên ghế Bí thư được 7 năm như vậy? Còn không phải là vì ông ta có quan hệ với Văn phòng thị ủy hay sao?
Từ đó, Đổng Đăng Lĩnh thấy thằng nhóc Trương Anh Duệ này cũng không có gì đánh sợ, không cần phải xem trọng hắn: đúng vậy, ta thừa nhận ngươi đến đây, nếu không được vào biên chế, gặp cấp trên phải chào hỏi thì ta khẳng định ngươi vào biên chế đã trở thành đối thủ của ta, nói không chừng… Yên tâm đi, người sau lưng ngươi còn dấu nghề sẽ khiến cho ngươi phải tàn phế.
Liêm Sĩ Sinh vừa mới đi, Đổng Đăng Lĩnh đã cầm điện thoại cười nói:
- Lão Cát Yêu, tôi alf Đăng Lĩnh đây… không có việc gì, không có việc gì chỉ là tiểu Liêm có đến đây ngồi… Ừ, được cứ như vậy…
- Trấn Trường Anh Duệ, đây là công văn của Cục điện gửi cho ngài.
Sáng sớm vưa mới đi làm Lưu Binh đã đưa cho Trương Anh Duệ một công văn.
- Cục điện?
Trương Anh Duệ gật đầu:
- Được, phiền cậu rồi.
- Không phiền.
Lưu Binh cẩn thận đặt công văn của Cục điện lên bàn cho Trương Anh Duệ, có vẻ bái phục:
- Trấn Trường Anh Duệ, ngài còn có chuyện gì hay sao?
Có một chút việc nhỏ, lại có thể thôi chức của Sở trưởng Cục điện, quan hệ của Trấn Trường Anh Duệ quả nhiên là không tầm thường. Trong lúc liếc nhìn cái công văn Lưu Binh chỉ còn biết thán phục: đây là do Trấn Trường Anh Duệ rat ay, ngày xưa người nào trong chính quyền chúng ta dám chọc tức Sở điện như thế.
- Không có.
Lúc này Trương Anh Duệ cũng biết Lưu Binh suy nghĩ nhiều nhưng quả thực không có việc gì cần Lưu Binh đi làm nên hắn lắc đầu.
- Vậy Trấn Trường Anh Duệ, ngài đang bận, tôi ra ngoài đây.
Lưu Binh gật đầu rồi cẩn thận ra ngoài.
Lưu Binh vừa đi Trương Anh Duệ liền cầm lấy công văn, thoạt nhìn hắn dương dương tự đắc, hưng phấn, đây chính là văn bản cách chức Vương Trường Ba? Anh bạn năng lực làm việc cũng không tồi lắm sao lại… Vương Trường Ba dám không nghe ông đây dạy bảo ư? Thật đúng là muốn chết đây mà!
Lúc Trương Anh Duệ đọc rõ nội dung trong công văn thì giống như bị ăn một cái tát đau vô cùng: trên văn bản nói là công tác của Vương Trường Ba ở Cục điện rất khá, điều khiến Trương Anh Duệ tối sầm mặt mũi chính là tạm thời Vương Trường Ba vẫn đương quyền.
Ý này là thế nào? Ý của mình căn bản đối với Vương Trường Ba sao lại ra thế này, vậy là ông ta vẫn ngồi tốt ở vị trí đấy.
Nắm chặt công văn trong tay, dường như các khớp sương của Trương Anh Duệ trở lên trắng, hắn chỉ cảm thấy đầu óc mình ong ong “ Thôi chức” mấy chữ này giống như cái tát tiếp theo liên tiếp trên mặt mình đã bị sưng lên.
Ai cũng biết, cái gọi là thôi chức quyền căn bản là một chuyện buồn cười, nếu như sau khi qua quyền Sở trưởng thì hai chữ này không thể tùy tiện bỏ đi được?
Vương Trường Ba giống như là tát liên tục vào mặt mình có lẽ bây giờ ông ta đang cười mình đây, ngươi à Trương Anh Duệ không phải quan hệ của ngươi sâu rộng sao? Không phải là sắt sao? Không phải là tìm đến Cục công an giúp sao? Kết quả là ông đây đã trừng trị được ngươi.
Xảy ra chuyện gì đây? Không phải là nói cách chức sao? Sao lại thành ra như thế này, thôi chức? Không hiểu, thật sự là không hiểu!
Khoảng một lúc lâu sau Trương Anh Duệ mới trở về trạng thái mình thường một cái tát cũng là để hắn tỉnh lại: vốn dĩ nghĩ đến làm ở thị trấn và làng quê, thật không ngờ một cơ quan nhỏ mà lại khúc khủy như vậy.
Nhưng cái bạt tai này cũng khơi dậy ở Trương Anh Duệ ý chí chiến đấu triệu để, hít một hơi thật sâu Trương Anh Duệ hừ lạnh một tiếng:
- Vương Trường Ba tiểu tử ngươi có thể gây sức ép cho ta… Để rồi xem!