Mãi đến sau nửa giờ minh bạch sự tình vừa xảy ra, trên mặt Đổng Đăng Lĩnh vẫn đầy kinh hãi: người này nhìn tuổi trẻ, thế nhưng thật sự có năng lượng lớn như vậy? Ông trời ơi!
Nghĩ đến chính mình lại vẫn ở sau lưng kẻ địch, dù vẫn rất không phục như trước, Đổng Đăng Lĩnh cũng không ý thức được, ở chỗ sâu trong đáy lòng của mình, có một sự huyền bị khơi lên.
Nếu lão đại của mình cũng đã biểu lộ thái độ, nếu như mình còn muốn gây sức ép cho Trương Anh Duệ, không phải là không để cho Lưu Kim Quốc chút mặt mũi sao? Loại việc ngốc như thế này Đổng Đăng Lĩnh không ngu mà làm chứ!
Hơn nữa trong quan hệ này ảnh hưởng đến đại đa số người, làm xong không thể nghi ngờ là khiến cho những người này nợ mình một chút nhân tình.
Nếu như mình ở sau lưng làm cái gì mờ ám, tương lai một khi sự việc phát sinh cái gì, sẽ đắc tội một đám người.
Trừ phi thực lực của mình mạnh đến nỗi có thể đè được những người này, nếu không làm như vậy không thể nghi ngờ là tự cho người tìm được đuôi sam của mình. Đối với cái này, Đổng Đăng Lĩnh vẫn có thể thấy đủ rõ.
- Anh Duệ Trấn Trưởng, phía trước thái độ của tôi đối với cậu, có chút không được thoải mái, cậu sẽ không để tâm chứ?
Minh bạch tất cả những điều này, kế tiếp nên làm như thế nào đã không là vấn đề , Đổng Đăng Lĩnh đi vào văn phòng của Trương Anh Duệ. Hắn làm một chuyện chính tỏ rõ thái độ của mình với Trương Anh Duệ. Đúng vậy, trước đây thái độ của tôi đối với cậu là có chút coi thường, nhưng hiện giờ tôi đang đến giải thích cho cậu đây!
Trương Anh Duệ cũng cười , đối với phương thức uyển chuyển này, trong lòng Trương Anh Duệ vẫn có chút tự đắc:
- Ha ha, đoán chừng là do tôi quá trẻ tuổi?
- Ồ, còn không phải là như vậy sao?
Đổng Đăng Lĩnh liên tục gật đầu, thấy Trương Anh Duệ không có ý tính toán chuyện này cùng mình, trong lòng thở ra nhẹ nhõm một hơi,
- Ha ha, không nói gạt cậu, lúc ấy tôi nhìn thấy cậu lần đầu tiên, trong lòng liền cân nhắc, lãnh đạo cấp trên có phải nhìn lầm hay không? Lại phái đến chàng thanh niên tuổi còn trẻ như vậy... Có không ít thanh niên tuổi ấy còn đang đến trường mà?
Nói như vậy cũng là vì vừa rồi Lưu Kim Quốc đã trịnh trọng dặn dò bao hàm cảnh cáo bản thân một hồi, Đổng Đăng Lĩnh cũng không dám có một tia khinh thường Trương Anh Duệ nữa ... Lưu Kim Quốc nhắc nhở khiến cho hắn ý thức được một vấn đề mà chính mình trước đây luôn luôn không cố ý mà đã xem nhẹ: một người có thể không thông qua cuộc thi nhân viên công vụ, mà trực tiếp tiến vào trong thể chế, chính là nhân vật bình thường sao?
Trương Anh Duệ cười to một trận, liên tục gật đầu:
- Không nói gạt anh, lúc ấy ba của tôi biết tôi trở thành phó Trấn Trưởng, hưng phấn đến nỗi mấy ngày không ngủ được ấy!
- Ha ha...
Đổng Đăng Lĩnh liên tục gật đầu tỏ vẻ đồng ý, trong lòng lại đang không ngừng bĩu môi: lời này mà ngươi nói thật? Có bối cảnh như vậy, lời này của ngươi nếu có ai tin người đó là kẻ ngốc!
Có mấy lời, kỳ thật là như vậy, không nói thì không có gì , nhưng nói ra, hai bên đều giải quyết được vướng mắc, khi phải chủ động làm những gì, sự tình cũng biến thành đơn giản hơn.
- Bây giờ chúng ta đi lên huyện nói chuyện cùng Khương cục trưởng một lúc, hỏi xem cục dân chính bọn họ rốt cuộc là định như thế nào?
Trương Anh Duệ cùng Đổng Đăng Lĩnh liền đi ra ngoài, Đổng Đăng Lĩnh giải thích kế tiếp muốn đi làm cái gì.
- Bọn họ… cục dân chính cũng thật là, đều thèm nhỏ nước miếng đối với tòa nhà này, vậy mà…lại vẫn không nhanh chóng đáp ứng.
- Nhất định là muốn được thêm chăng?
Đổng Đăng Lĩnh nhíu mày, đưa ra một đáp án như vậy.
- Bọn họ muốn được thêm?
Trương Anh Duệ bĩu môi khinh thường.
- Không phải khinh thường bọn họ. Huyện ủy, chính phủ huyện, cục công an... Không biết bao nhiêu người đang liền nhìn chằm chằm tiểu khu này đâu, nếu không phải thấy mảnh đất này là của cục dân chính bọn họ, cục dân chính cũng chỉ được một chén canh bên trong thôi mà? Hừ! Nằm mơ đây mà!
Đổng Đăng Lĩnh nhất thời đau đầu: ôi! Biết ngươi quan hệ rộng, nhưng cũng không cần tỏ ra đức hạnh như vậy chứ? Ngay cả cục trưởng cục dân chính ngươi đều không coi ra gì sao? Thật đúng là… ta nên nói ngươi như thế nào đây?
Đối với người quan niệm cấp bậc tôn ti cao thấp tương đối nghiêm trọng như Đổng Đăng Lĩnh mà nói, thái độ của Trương Anh Duệ thật sự là Ngang ngược càn rỡ. Nhưng có thể người nầy còn có tư cách ngang ngược càn rỡ...Điều này thật là làm cho người ta buồn bực , vì cái gì ta lại không có?
Cũng may, loại buồn bực này cũng không lâu.
Nếu là hai vị lãnh đạo cùng đi ra, như vậy nhất định cần có một gã lái xe ... Đều là lãnh đạo, ngươi bảo ai lái xe cho ai? Đây chính là quan vấn đề lớn hệ đến thể diện, cho dù hiện tại Đổng Đăng Lĩnh là trợ thủ của Trương Anh Duệ, Đổng Đăng Lĩnh tuyệt đối sẽ không lái xe cho Trương Anh Duệ. Còn về Trương Anh Duệ ... Ngươi cảm thấy được tiểu tử này ngốc sao?
Cục trưởng cục Dân chính Khương Minh đến chậm so với thời gian dự định chừng mười phút.
Không có cách nào khác, sau khi nghe Nhâm Học Kinh nói Phó Trấn Trưởng nho nhỏ Trương Anh Duệ này lại có thể làm cho thường ủy Tỉnh ủy đích thân ủng hộ, trước mặt Trương Anh Duệ, Khương Minh cũng không dám có bất kỳ thái độ hung hăng càn quấy và ra vẻ lãnh đạo...
Nhưng không như Nhâm Học Kinh, lúc ấy Lý Trường Giang ủng hộ Trương Anh Duệ, Khương Minh cũng cùng đi trong hàng ngũ nhân viên, tin tức có thể biết được tự nhiên cũng nhiều hơn so với Nhâm Học Kinh.
- Anh Duệ Trấn Trưởng, thật có lỗi… thật có lỗi, đến muộn, đến muộn rồi!
- Vừa tiến vào đến bên trong, Khương Minh lập tức gương mặt tươi cười chìa hai tay đi đến chỗ Trương Anh Duệ, đi vào bên cạnh Trương Anh Duệ thì lập tức hai tay nắm thật chặt tay của Trương Anh Duệ.
- Một lát nữa tôi tự phạt ba chén.
Khương Minh làm động tác này, tỏ rõ thái độ của hắn với Trương Anh Duệ: Trương Đại nhân à, lão nhân gia ngài ngàn vạn lần đừng tìm phiền phức cho tôi, chuyện này tôi còn chưa đáp ứng, đây là có nội tình, không phải cá nhân tôi cố tình gây chướng ngại cho ngài... Đây này, lời đầu tiên là tôi xin phạt ba chén tỏ vẻ xin lỗi được không?
Đổng Đăng Lĩnh cũng không biết lúc này trong lòng Khương Minh nghĩ cái gì, cho nên chứng kiến đường đường cục trưởng cục dân chính huyện rõ ràng chỉ đến trễ 10 phút so với thời gian hẹn, mà miệng còn hô chính mình đến muộn phải tự phạt ba chén, vừa mới thanh tỉnh một chút đầu lại là hôn mê: ông trời ạ, rốt cuộc là mình quá điên cuồng, hay là thế giới này quá điên cuồng?
- Khương cục trưởng lời này của ông ...
Trương Anh Duệ rằng đang nỗ lực học tập lão yêu tinh họ Trình, nhưng lão yêu tinh ấy cũng là người phân rõ phải trái, nhất là ở trường hợp này, mọi người đều cần nể nhau, lập tức chính là cái mà mình vừa mới học được can ngăn:
- Chậc chậc, làm cho người ta sợ đấy! Tôi nói này cục trưởng Khương, tuy rằng chúng ta là lần đầu tiên gặp mặt, Nhưng Trương Anh Duệ tôi là hạng người gì, ông hẳn là cũng biết một chút? Nếu ông tự phạt ba chén, lời này truyền đi ra, còn không chừng lại thành tôi ngang ngược càn rỡ quá, sau này tôi còn mặt mũi nào trong thể chế?
Lời này cũng đúng, chỉ cần là người ở trong thể chế, cho dù là nha nội, làm việc cũng không thể quá chức trách, cần dựa theo quy củ, hơn nữa cấp bậc hành chính của Khương Minh vẫn còn cao hơn một bậc so với Trương Anh Duệ. Nếu thật tự phạt ba chén này truyền ra ngoài, quả thật là không hay ho đối với thanh danh Trương Anh Duệ.