Không nói dối! nhưng mà...
- Trong nhà còn nợ?
Trương Anh Duệ tò mò .
- Cũng không có gì, năm trước mẹ tôi bị bệnh nặng trong một thời gian, dựa vào thân thích và bạn bè trợ giúp, thật vất vả mới chữa khỏi, nhưng bệnh tuy rằng trị dứt, cuối cùng lại bị cảnh mất mùa, trong nhà vốn có quầy bán quà vặt cũng bán đi rồi, đã không còn cái gì mà sống, không đi ra làm công được không? Không ngờ, bị tên chủ lòng dạ hiểm độc làm khoán lừa trắng mất nửa năm tiền lương, cuối cùng một xu tiền không lấy được không nói, còn bị người ta...
Cười khổ chỉ vào vết sẹo thật dài trên người mình,
- Thương tích kia chính là lưu lại khi đó.
- Anh bị thương thì ra là vì vậy ư? Có thể nói cho tôi nghe một chút không? Nếu không muốn nói coi như bỏ đi.
Đối với Hồng Phái Các, Trương Anh Duệ càng ngày càng thiện cảm.
- Chuyện này có cái gì khó nói, nói đúng là bị chúng cố gắng dọa người!
Mặc dù chuyện mình bị chém thật đáng sợ, nhưng đây cũng không phải là chuyện không thể nói, Hồng Phái Các sảng khoái đáp.
Trong lòng lại có chút kỳ quái, vì cái gì chính mình luôn luôn cảm giác đang bị người rình rập? Thật sự là kỳ quái, vì sao lại có cảm giác kỳ quái như vậy? Hồng Phái Các âm thầm lắc lắc đầu, chỉ cho là nguyên nhân chính mình đang ở thời kỳ dưỡng bệnh, thân thể suy yếu.
Lấy lại bình tĩnh, Hồng Phái Các chậm rãi đem chuyện chính mình gặp phải nói một lần: cùng đồng hương đi ra làm ăn như thế nào, làm công ở công trường ra sao, tên chủ lòng dạ hiểm độc như vậy, làm xong công trình chẳng những không cho mình và những khuân vác được tiền lương, ngược lại còn uy hiếp không cho những người này được khiếu nại đòi lương; Chính mình lại được mọi người đề cử đi ra làm người đứng đầu nói chuyện cùng cai thầu như thế nào. Cuối cùng bị lão chủ phát rồ tìm người xã hội đen ngăn chặn mình, từ đầu chí cuối nói một lần.
Toàn bộ những nông dân làm công đáng thương này bị thiếu lương, đều là bị dồn đến đường cùng không có cách nào đòi được tiền. Trong lòng Trương Anh Duệ thở dài.
Còn về tính chân thật của những lời nói này, chẳng lẽ Hồng Phái Các còn có thể giấu diếm được Trương Anh Duệ?
- Nói như vậy, anh là quân nhân tham gia quân ngũ đã giải ngũ ? Có thể nói cho tôi nghe một chút đi chuyện khi anh ở bộ đội không?
Rất tò mò người nầy lúc trước rốt cuộc bộ đội loại gì, Trương Anh Duệ tò mò hỏi.
- Thời gian đi bộ đội của tôi à?
Không nghĩ Trương Anh Duệ sẽ hỏi vấn đề này, Hồng Phái Các chần chờ một chút,
- Không có gì để nói, tôi ở bộ đội có chút đặc thù, cho nên...
- Hiểu rồi, hẳn là bộ đội đặc chủng nhỉ, có giữ điều lệ bí mật, cho nên không thể nói.
Trương Anh Duệ gật gật đầu.
- À, xem như bộ đội đặc chủng.
Thấy Trương Anh Duệ không tiếp tục hỏi tiếp, Hồng Phái Các thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thời gian chính mình ở bộ đội, há lại chỉ có thể dùng bốn chữ "Bộ đội đặc chủng" này để hình dung sao, hoàn toàn là một đội ngũ không có tên!
Mẹ ơi! Lão tử nhặt được bảo bối!
Từ trong lòng Hồng Phái Các nghe thấy lúc trước người này tham gia bộ đội không ngờ là một loại đội ngũ không được gọi tên, trong lòng Trương Anh Duệ bỗng nhiên hưng phấn hét lớn: không biết có phải là " loại bộ đội Thứ năm " hay không đây? —— các trang mạng và tiểu thuyết nói đến hơi nhiều .
Hiện tại, Trương Anh Duệ đang lo lắng đã không phải là vấn đề có lưu người nầy lại hay không, mà là lo lắng vấn đề làm thế nào lưu người nầy lại: nhân vật số một như vậy, không cầu mà có, chỉ cần có hắn ở cửa hàng, những thứ không nói đâu xa, riêng là có người tới cửa làm phiền, tuyệt đối là hợp lý nhất, đến lúc đó ai dám gây chuyện với lão tử? Nhưng nghe nói bộ đội đặc chủng đều những người kiệt ngao bất tuần.
- Tình hình trước mắt, nếu trở về anh cũng không thể tìm ông chủ lòng dạ hiểm độc kia mà đòi tiền lương chứ?
Trương Anh Duệ nghĩ nghĩ, nhíu mày.
- Ai nói thế đâu.
Nghe Trương Anh Duệ vừa nói như thế, Hồng Phái Các than thở: hiện tại đi tìm tên lòng dạ hiểm độc đó, không nói sai, đưa hắn lên tòa án cũng chưa được tiền.
- Như vậy nhế …
Trương Anh Duệ nghĩ nghĩ, hỏi dò,
- Tôi có đề nghị, không biết anh muốn nghe một chút hay không?
- Ông chủ Trương cứ nói, cậu là người hảo tâm, chắc chắn sẽ không hại tôi.
Hồng Phái Các sảng khoái nói, trực tiếp tâng bốc Trương Anh Duệ là người tốt.
- Là như thế này, tôi tin là anh cũng biết tôi mới vừa khai trương một cửa hàng, nếu anh không chê cửa hàng của tôi quá nhỏ, hãy tới chỗ của tôi chịu thiệt một chút?
- Đến công ty của cậu đi làm?
Hồng Phái Các lập tức ngây ngẩn cả người, tuy rằng mấy ngày nay hắn nhất thời đang tự hỏi vấn đề lối thoát cho chính mình trong tương lai, nhưng vấn đề này hắn còn chưa từng nghĩ tới.
- Vâng, ba của tôi không phải đến gặp anh rồi sao, ông ấy cảm thấy được bản chất con người anh không tồi, người cũng kiên cường, vừa lúc chúng ta hiện cũng thiếu người... anh hẳn là cũng biết, hiện tại làm công muốn tìm ông chủ tốt không dễ dàng, nhưng ông chủ muốn tìm mấy công nhân tính cách tốt, kỳ thật cũng không dễ dàng.
- Chính thế...
Hồng Phái Các còn có chút do dự.
Chỉ cần phát tiền lương, có thể kiếm được tiền, làm với ai đều giống nhau, nhưng một tháng cậu ta có thể trả được cho ta bao nhiêu tiền đây? Ngày trước ở đội thi công, tuy rằng không được phát tiền lương, nhưng một tháng cũng có thể được hơn 2000 đồng. Trong lòng Hồng Phái Các có chút do dự, hắn cảm thấy, chỉ cần ông chủ này không quá keo kiệt tiền của chính mình, dựa vào khả năng của mình, mình cũng kiếm được nhiều tiền từ chỗ Trương Anh Duệ.
Nhưng Hồng Phái Các tuyệt đối không ngờ, giờ phút này trong lòng hắn suy nghĩ gì, tất cả đều bị Trương Anh Duệ "Nghe" được trong lòng.
Hóa ra ngươi do dự, đang lo lắng chuyện tiền lương à, Trương Anh Duệ nở nụ cười,
- Đương nhiên, nếu là đến chỗ tôi làm việc, nên nói với anh một chút đãi ngộ và tiền lương, nếu anh cảm thấy thích hợp thì đi theo tôi, nếu cảm thấy không được, thì quên đi... Đúng rồi, sửa chữa máy móc anh có hiểu hay không?
- Biết! Ở bộ đội không ít lần đùa nghịch mấy thứ này.
Hồng Phái Các lập tức nói.
Nói đùa gì vậy! Chính mình ở bộ đội, động đến mấy thứ này, đó đều là những thứ cơ bản nhất đơn giản nhất mà, tuy rằng mấy năm nay không động vào, nhưng gốc rễ dù sao vẫn ở đó. Hồng Phái Các có chút khinh thường vấn đề của Trương Anh Duệ.
- Vậy là tốt rồi nói, nếu anh đồng ý, đến sau này anh hãy cha tôi lo khoản sau bán hàng, cũng không cho anh đãi ngộ đặc thù, giống như hai người em họ của tôi thôi, 1000 đồng tiền lương cơ bản thêm phần trăm phí bảo dưỡng sửa chữa xe trong ngày thường. Mặt khác ngoài khoản sau bán hàng này trừ, chỉ cần anh có thời gian, cũng có thể làm như người bán hàng đi bán xe, mỗi một chiếc xe mà anh bán đi, dựa theo tiêu chuẩn nhân viên tiêu thụ, cho anh 50 đồng tiền phần trăm. Phần trăm từ khoản sau bán hàng, tôi tính xem nào... à, đại khái một tháng ít nhất cũng có thể kiếm được 2500 đến 3000 đấy, sau này khi kinh doanh càng ngày càng tốt, nhất định sẽ càng ngày càng nhiều.
- 2500 đến 3000? Nhiều như vậy?
Hồng Phái Các lập tức mở to hai mắt nhìn! Có chút không dám tin tưởng nghề mình học ở bộ đội này, lại còn đáng giá như vậy.
- Chỉ nhiều hơn so với số này, tuyệt đối sẽ không thấp hơn! Đương nhiên, mấy tháng ban đầu này có thể sẽ ít một chút.
Trương Anh Duệ nói kiên định vô cùng. Hay nói đùa! Ngay cả ông chủ mình còn không có lòng tin, làm sao trông cậy được sau này ngươi sẽ tin tưởng?
Đối với cách nói của Trương Anh Duệ, Hồng Phái Các đương nhiên hiểu được, mở hàng mấy tháng đầu nghiệp vụ kém, tiền đương nhiên không được nhiều như vậy, nhưng mấy tháng lúc sau...
Vừa nghĩ tới bệnh của mẹ mình tuy rằng trị khỏi, nhưng sau này còn cần lượng tiền lớn sử dụng để duy trì điều dưỡng, hơn nữa con gái mình ba tuổi cũng sắp đi nhà trẻ , có thể kiếm được một phần tiền lương dày như vậy, Hồng Phái Các không thể không động lòng đối với công việc Trương Anh Duệ đưa ra.
Hả? Còn có con gái ba tuổi? Luôn luôn "Nghe" các suy nghĩ trong lòng Hồng Phái Các, Trương Anh Duệ nghe thấy cái tin tức này, trong lòng bỗng nhiên lại động: cơ hội tốt đây!
- Chính thế...
Điều kiện tốt như vậy, Hồng Phái Các đương nhiên động lòng vô cùng, vừa nghĩ tới ân nhân cứu mạng mình chỉ chớp mắt thành ông chủ của mình, Hồng Phái Các lại cảm giác có chút khó chịu.
- Anh sẽ không cảm thấy được tôi là cái loại ông chủ thích thiếu tiền lương công nhân, lòng dạ hiểm độc chứ?
Thấy được nguyên nhân trong lòng Hồng Phái Các do dự, Trương Anh Duệ cười nói.
Những lời này của Trương Anh Duệ, khiến Hồng Phái Các cũng cười theo, do dự trong lòng phía trước lập tức vô ảnh vô hình mà biến mất.
Đúng vậy, đối với mình bây giờ mà nói, có một công việc tiền lương tương đối cao, ổn định mới là trọng yếu nhất, còn ngoài ra đừng suy nghĩ nhiều, hơn nữa giống như là người này nói, nếu như ngay cả ông chủ lòng dạ hiểm độc mà người không quen biết lại chủ động đưa đi bệnh viện, vậy trên thế giới này thực không có người nào lòng dạ không hiểm độc đâu.
Nghĩ thông suốt chuyện này, Hồng Phái Các lập tức gật đầu :
- Vậy cũng được, nếu như vậy, tôi đây sẽ không kiêu căng, đến lúc đó còn phiền toái giám đốc Trương chiếu cố.
- Khách khí cái gì, không cho các anh khỏi lo lắng về sau, các anh làm sao an tâm giúp tôi kiếm tiền?
Trương Anh Duệ nói đùa.
Cảm kích cười cười với Trương Anh Duệ , Hồng Phái Các đương nhiên biết Trương Anh Duệ nói như vậy, là vì an ủi mình. Nhưng ... Hồng bái các cắn chặt răng, khuôn mặt đỏ bừng,
- Ông chủ, có thể thương lượng với anh chuyện này hay không?
- Chuyện gì? Anh nói đi.
Thu phục người nầy, tâm trạng Trương Anh Duệ thật tốt, nói một cách thống khoái.
- Là như thế này, anh có thể dự chi trước cho tôi hai tháng tiền lương hay không, tôi đi đón mẹ và con gái của tôi đã? Chúng tôi bên kia điều kiện kinh tế không tốt lắm, tôi nghĩ...
Vừa nhắc tới vấn đề này, thanh âm của Hồng Phái Các có chút trầm thấp.
- Điều kiện kinh tế ở đây tốt hơn nhiều so với ở chỗ bố mình, nếu đưa mẹ đến, đối với chuyện an dưỡng bà sau này hẳn là rất có lợi nhỉ? Còn có Nhị Nhị, nếu một tháng có hai ba ngàn, cũng có thể cho Nhị Nhị đi nhà trẻ.
Những suy nghĩ trong lòng Hồng Phái Các khiến Trương Anh Duệ có chút thương cảm.
- 5000 đồng tiền có đủ hay không?
Trương Anh Duệ không nói hai lời, hỏi.
5000? Hồng Phái Các sửng sốt, lập tức gật đầu lia lịa, đôi mắt có chút đỏ lên,
- Đủ rồi! Đủ rồi!
Giờ khắc này, Hồng Phái Các thật sự bị Trương Anh Duệ lay động: người thanh niên này so với chính mình còn muốn trẻ hơn nhiều, nhưng thật là một người hảo tâm, thật sự là... những lời này, lúc này trong lòng Hồng Phái Các gây cảm động vô cùng.