- Anh Duệ, cậu giấu tôi thật khổ quá! Có quan hệ tốt với chủ tịch tỉnh Lý như thế, sao cậu không nói sớm?
Vừa lên xe, Triệu Văn Đường đã nhìn chằm chằm vào Trương Anh Duệ, bắt đầu oán trách hắn.
Trương Anh Duệ cũng không ngốc, tự nhiên biết mình bây giờ lột da hổ để làm cờ mới thuộc lẽ, hắn cười:
- Ha ha…Bí thư, cho dù ông có tin hay không, tôi và chủ tịch tỉnh Lý đúng là không quen.
Không quen và không biết là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, câu nói này của Trương Anh Duệ cũng coi như là đã trả lời một phần nào đó câu hỏi của Triệu Văn Đường.
Tên tiểu tử này đúng là xảo quyệt. Thấy Trương Anh Duệ không nói, Triệu Văn Đường cũng không dám hỏi thêm, nếu không thì làm cho nó sợ khiếp mất…mẹ nó, ai biết được là tên tiểu tử này còn có những quan hệ nào khác mà mình không biết chứ?! Cười một cái, lúc này ông mới nói với Trương Anh Duệ:
- Anh Duệ, việc trước đây tôi nói với cậu cậu còn nhớ không?
Nếu nói trước đây Trương Anh Duệ có những điều bất mãn với mình, và Triệu Văn Đường vẫn đang còn thấy tức giận trong lòng, thì sau khi thấy chủ tịch tỉnh Lý đối tốt với Trương Anh Duệ như thế, Triệu Văn Đường cũng không còn để ý đến những chuyện trước đây Trương Anh Duệ làm nữa, ngược lại còn tỉnh ngộ ra: cảm thấy tên tiểu tử này muốn cảnh cáo mình, nên mình phải khách sáo với nó một tí!...Mẹ nó, đúng là một thằng may mắn.
- Chuyện gì vậy?
- Ha ha..
Chuyện này đúng là khó nói, Triệu Văn Đường chỉ cười không nói gì.
Cũng may, nhận thức của Trương Anh Duệ xem ra rất tốt, lắc lắc đầu, chợt mở to hai mắt:
- Ồ, Bí thư đang nói đếm chuyện lãnh đạo ủy ban công tác huyện và phó chủ nhiệm đại hội đại biểu nhân dân lần hai sao? Tôi đang buồn bực vì chuyện này đây, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Vừa nói, sự vui mừng hung phấn hiện lên trên khuôn mặt Trương Anh Duệ không cần nói cũng đủ biết. Cũng đúng thôi, bất kể là rốt cuộc có chuyện gì, nhưng chính Triệu Văn Đường đã nói với mình rằng, hưởng sự đãi ngộ của cấp phó khoa và phó phòng muốn giả cũng không được, chuyện này có thể tùy tiện lấy ra đùa được sao?
- Chuyện này cậu biết là được rồi.
Trương Anh Duệ nhắc đến chuyện này, Triệu Văn Đường cũng tỏ ra vui mừng.
- Tôi giải thích với cậu một chút, chuyện này là thật, ban biên chế đã có biên chế hành chính cho cậu, chính là biên chế của cấp phó phòng, hưởng đãi ngộ của cấp này, bây giờ biên chế của cậu đang ở chỗ hội đồng nhân dân huyện.
- Nói như vậy thì tôi bây giờ đã là cán bộ nhà nước cấp phó khoa rồi hả?
Trương Anh Duệ chỉ tay vào mình, tỏ vẻ không tin:
- Bí thư, ông đừng đùa tôi nha, trò đùa này không buồn cười đâu, sẽ dọa người ta sợ chết đó.
- Sao lại vậy được!
Phản ứng của Trương Anh Duệ cũng giống với dự đoán của mình, nhìn thấy Trương Anh Duệ phản ứng như vậy, Triệu Văn Đường cười vui vẻ:
- Những cái khác tôi không nói, chỉ có một điều, cậu nhớ đây là thành tựu hợp với quy định.
- Ồ…
Trương Anh Duệ lơ mơ gật đầu, tuy là Triệu Văn Đường nói như vậy, nhưng trong lòng Trương Anh Duệ đã có chủ ý sẵn, đợi sau khi về sẽ đi hỏi chuyện này xem sao, mẹ nó, rốt cuộc là có chuyện gì chứ, bản thân không có thi công vụ viên, tại sao tự nhiên lại trở thành cán bộ nhà nước cấp phó khoa chứ?!
Trở thành người trong thể chế đương nhiên không có gì là xấu, không biết có bao nhiêu người mơ mà không được đó, nhưng cuối cùng lại không tìm được con đường phù hợp, cái chức cấp phó khoa này của mình không biết đã làm bao nhiêu người them thuồng, nhưng trước khi biết được chuyện này cuối cùng là thế nào, lòng Trương Anh Duệ như đang treo lơ lững trên không, lên trời không được, xuống đất không xong, không có bất kỳ một điểm tựa nào cả.
Lắc đầu, Trương Anh Duệ quyết định tạm thời không nghĩ đến vấn đề này nữa, những chuyện như vậy trên báo mạng thiếu gì, chuyện học sinh tiểu học có thể lãnh tiền lương và trợ cấp từ nhà nước đều có. Nghe cách nói của Triệu Văn Đường, thì hình như chuyện này cũng không có gì là quá đáng, ít nhất thì nó cũng phù hợp với một quy định nào đó, việc khẩn cấp trước mắt là nên tìm hiểu xem rốt cuộc chuyện của Lý Trường Giang là như thế nào.
- Bí thư, hôm nay rốt cuộc là chủ tịch tỉnh xuống đây để làm gì vậy?
- Cậu không biết sao?
Nghe Trương Anh Duệ hỏi như vậy, Triệu Văn Đường rất ngạc nhiên.
Trương Anh Duệ thật thà gật đầu, cười khổ nói:
- Nói thật, bây giờ tôi vẫn không hiểu gì cả, có ai nói cho tôi biết gì đâu.
- Cậu à, cũng không biết may mắn từ đâu mà đến như vậy!
Triệu Văn Đường cười khổ lắc đầu, không cẩn thận đã nói những điều mình nghĩ trong lòng, thấy mình nói điều không nên nói nên vội vàng nói tiếp:
- Sáu tháng cuối năm nay chủ tịch tỉnh Lý mới đến tỉnh chúng ta nhậm chức, lần này xuống để thị sát công việc, đây cũng là lịch trình đã sắp xếp sẵn từ hai tháng trước, không chỉ ở thành phố chúng ta mà khắp các huyện thị trong tỉnh chủ tịch đều đến.
- Là xuống để nắm rõ tình hình kinh tế của tỉnh chúng ta.
Chợt nghĩ ra một hình dung từ miêu tả tình hình này, Trương Anh Duệ chợt nói một câu.
- Tuy nhiên việc đến huyện chúng ta thị sát thì lại không nằm trong kế hoạch, hôm nay chúng tôi cũng mới nhận được điện thoại, nói là chủ tịch tỉnh Lý nhất thời thay đổi quyết định, muốn đến huyện chúng ta thị sát.
Triệu Văn Đường cười gật đầu nói, ngữ khí và ánh mắt nhìn Trương Anh Duệ đầy vẻ ngưỡng mộ.
Chắc chắn không ít người lúc này cũng đang ngưỡng mộ: vốn dĩ mọi người đều nghĩ chủ tịch tỉnh nhất thời thay đổi hành trình là nhằm tìm chỗ thiếu sót của mọi người, nhưng bây giờ, sau khi nhìn thấy thái độ của chủ tịch tỉnh với Trương Anh Duệ như vậy, mọi người mới vỡ lẽ, cảm thấy chủ tịch tỉnh đột nhiên thay đổi hành trình là vì cái này! Tuy quyết định này có phần…Uhm, tuy nhiên có thể hiểu được! Hoàn toàn có thể hiểu được!
Hiểu được chủ tịch tỉnh không phải có ý đến gây phiền phức cho mình, mọi người đều tỏ ra hiểu rõ quyết định đột ngột này của ông, thậm chí còn cảm thấy gần gũi hơn với quyết định đó: tuy là không biết cái tên tiểu tử Trương Anh Duệ kia làm sao quen được chủ tịch tỉnh Lý, nhưng cái này không quan trọng, không phải sao? Chỉ cần cái ông chủ tịch tỉnh mà người ta vẫn đồn là người không vụ lợi này không đến gây phiền phức cho mình là được.
- Xem ra chủ tịch tỉnh Lý rất coi trọng đến tình hình phát triển kinh tế của huyện mình.
Trương Anh Duệ cười nói.
- Không phải như vậy sao, chắc Anh Duệ cậu vẫn chưa biết, chủ tịch tỉnh không chỉ coi trọng sự phát triển của nền kinh tế, đặc biệt đối với những doanh nghiệp vừa và nhỏ trong tỉnh chúng ta ông lại càng coi trọng hơn. Còn điều nữa không biết cậu có biết không, trước khi cậu đến, chủ tịch tỉnh đã có bài phát biểu, đề nghị với trung ương tích cực sử dụng đội ngũ cán bộ trẻ, ra sức sử dụng đội ngũ cán bộ trẻ, lần này chủ tịch tỉnh cũng quyết tâm lắm.
Triệu Văn Đường cảm khái nói, câu này cũng có hàm ý trong đó.
- Cái này…
Trương Anh Duệ gãi đầu.
- Điều này có lẽ là lời của lãnh đạo đảng ủy và tổ chức nói mới phải?