Tiếc nuối chính là, Trương Anh Duệ đang bàn kế hoạch cho chuyến đi thì bị một cú điện thoại thình lình cắt đứt.
- Anh Duệ lão đệ, Vương Mãnh bọn hắn có phải là đang ở chỗ của cậu hay không?
Điện thoại là lão Đại Triệu Lâm cục công an huyện gọi tới, thanh âm của Triệu Lâm nghe hơi có chút gấp gáp.
- Vâng, làm sao vậy Triệu ca? Bọn hắn gây phiền toái cho anh sao?
Trương Anh Duệ nói xong, cầm điện thoại di động vào trong tay, thuận tay ấn xuống loa ngoài, đồng thời nhìn phía Vương Mãnh cùng Đại Đầu, ý tứ rất rõ ràng, hai người các ngươi làm gì sao? Lại khiến cho lão Đại tự mình gọi điện thoại đến nơi này của ta truy hỏi hành tung của các ngươi?
Lão Đại cục công an Huyện tự mình truy hỏi hành tung của mình sao?
Nghe được nội dung bên trong điện thoại, Vương Mãnh cùng Đại Đầu bị cả kinh, mặt mũi trắng bệch, vội vàng liều mạng lắc đầu: Trương ca, gần đây chúng tôi rất ngoan ngoãn, buôn bán ở ngoài rất đứng đắn, không có làm cái gì xấu.
Triệu Lâm không trả lời Trương Anh Duệ, mà là thở một hơi thật dài, tựa hồ còn mơ hồ nói thầm một câu “ Vạn hạnh! “ .
Sau một lát, thanh âm của Triệu Lâm mang theo một tia do dự, lại vang lên.
- Tôi nói này, lão đệ, bọn hắn thực sự ở chỗ của cậu à? Tôi nói với cậu, chuyện lần này thật sự lớn...
Nếu bọn hắn không ở chỗ của cậu, cậu thực không cần phải nghĩ chuyện che chở cho bọn hắn... Những lời này xem như Triệu Lâm muốn nói nhưng lại không cần nói.
- Thật sự ở đây mà, đến đây Mãnh Tử, cả Đại Đầu, lại đây chào hỏi Triệu cục trưởng...
Trương Anh Duệ nói xong đem điện thoại chuyển cho Vương Mãnh, trong lòng lại cân nhắc: quái quỷ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại có thể khiến lão đại cục công an huyện khẩn trương như vậy?
Giống như con chuột chỉ sợ mèo, những tên đầu trộm đuôi cướp như Vương Mãnh này đương nhiên chỉ sợ cảnh sát mặc chế phục, cho dù những cảnh sát đó cũng không phải là cái gì ghê ghớm, tiếp nhận điện thoại, cả người Vương Mãnh giống như thấp xuống một đoạn, trong thanh âm cũng mang theo giọng điệu lấy lòng:
- Hắc hắc...em chào Triệu cục trưởng!
Di động đang mở loa ngoài mà, Trương Anh Duệ đương nhiên nghe rõ mồn một, Triệu Lâm tức giận mắng một câu.
- Cút qua một bên!
Trương Anh Duệ đang làm Triệu Lâm hoảng sợ! Triệu Lâm đang nghĩ, động tác Trương Anh Duệ lấy điện thoại cho Vương Mãnh ý vị như thế nào? Cũng không phải ý nghĩa đang giúp Vương Mãnh xóa sạch nghi ngờ, mà là cần thông qua phương thức này để nói với mình, Triệu Lâm ngươi thật là vô cùng không thức thời, lại còn dám hoài nghi lão tử?
Bị Trương Anh Duệ nghĩ là “ Không thức thời “ ở trong lòng tuyệt đối không phải Triệu Lâm muốn.
Di động dạo qua một vòng, lại tới trong tay Trương Anh Duệ:
- Rốt cuộc là chuyện gì? Triệu cục trưởng, có tiện cho tôi biết một chút không?
Trương Anh Duệ thật sự là quá hiếu kỳ trong lòng, nhẫn nhịn, vốn là nghĩ không hỏi, nhưng rốt cục vẫn nhịn không được.
- Khụ khụ...
Triệu Lâm là thật không muốn để lộ tin tức này, nhưng vấn đề là, nếu vị này không biết thì thôi, nhưng nếu hiện tại vị này cũng đã biết, còn đang truy vấn, nếu còn gạt người ta, vậy cũng có chút rất khó nghĩ... Nếu tiểu tử này biết mình khó xử, vậy đừng hỏi.
Nhưng khiến Triệu Lâm buồn bực chính là, chính mình ho khan nửa ngày, vẫn không thấy có câu nói mình muốn nghe được kia, trong lúc nhất thời trong lòng cực kỳ buồn bực,
- Lão đệ, chuyện này bây giờ còn đang giữ bí mật mà, cậu ngàn vạn lần đừng nói cho người khác biết.
- Em nói này, Triệu ca, anh còn chưa tin em à?
Bị Triệu Lâm thần bí như vậy , Trương Anh Duệ rốt cục có chút mất kiên nhẫn.
- Án lớn ư? Không phải lãnh đạo trung ương bí mật đến thị sát bị người của các anh bắt đấy chứ?
- Khụ khụ khụ...
ống nghe điện thoại trong tay Triệu Lâm suýt rớt xuống đất, liều mạng ho khan, cười khổ lắc đầu,
- Tôi nói lão đệ nghe, vui đùa loại này có thể tùy tiện sao? Thật cũng không nghiêm trọng như vậy, chính là tổng giám đốc công ty di động của huyện chúng ta bị người ta bắt cóc , hiện tại đang vơ vét tài sản làm tiền chuộc đây.
- Ôh!
Trương Anh Duệ nhất thời hứng thú, xem thường bĩu môi,
- Em còn tưởng rằng là chuyện lớn cơ chứ! Một quan chức xí nghiệp bị bắt cóc à... Thì ra là vì vậy, các anh đang tiến hành đại điều tra vụ án này từ trong huyện ?
- Cậu nói nhẹ nhỉ!
Triệu Lâm nghe không nổi nữa, muốn chửi má nó.
- Tôi nói này lão đệ, cậu có biết chuyện này rốt cuộc nghiêm trọng cỡ nào hay không? Đây chính là bắt cóc quan chức có cấp bậc hành chính đấy. Lãnh đạo bên trên rất tức giận. Chỉ cho huyện chúng ta thời gian một tuần, quy định ngày phá án cho chúng ta! Nếu đến thời gian phá không xong vụ án, rất nhiều người đều bị lãnh đạo kiểm điểm! Cậu nói chuyện này có nghiêm trọng hay không?
Hóa ra là vị tổng giám đốc công ty di động huyện bị bắt cóc này hịên nay bối cảnh rất thâm hậu, gây cho huyện áp lực rất lớn! Đến đây Trương Anh Duệ cuối cùng đã minh bạch chuyện gì xảy ra rồi .
- Ok, Triệu cục trưởng, vậy anh nhanh chóng đi phá án đi... Nếu em phát hiện đầu mối gì, em sẽ nói cho anh biết.
Nếu phát hiện manh mối sẽ nói cho Triệu Lâm? Nói đùa gì vậy, Trương Anh Duệ vốn không có gì thiện cảm đối với công ty di động, đừng nói là bắt cóc một người quản lí công ty cấp huyện, cho dù là bắt cóc tổng giám đốc công ty của tỉnh, có quan hệ gì với lão tử chứ? Nhưng nói trở lại, người nầy rốt cuộc là bởi vì sao mà bị bắt cóc ?
- Mãnh Tử, cậu có biết người không hay ho này tên là gì hay không?
Trương Anh Duệ nhức đầu, đối với chuyện này có chút tò mò.
- Các cậu có không có nghe được tin gì không, người nầy rốt cuộc là bởi vì sao mà bị bắt cóc ?
- Tên Đinh Phương, là một phụ nữ, hơn 40 tuổi.
Đối với những người lãnh đạo lớn nhỏ trong huyện, chỉ sợ không còn có người nào hiểu biết rõ ràng về họ hơn so với Vương Mãnh, nghe Trương Anh Duệ hỏi, lập tức đáp:
- Không nghe nói qua có chuyện như vậy nhưng ...
Vương Mãnh chần chờ một chút.
- Nếu như nói kẻ tình nghi, trước một thời gian công ty di động của họ không phải tiến hành khuếch trương mạng lưới sao, nghe nói Đinh Phương không trả tiền cho những nhà cung ứng thiết bị kia và cả đội thi công đúng lúc kết thúc công trình, có người của thi công nói muốn tìm Đinh Phương hỏi tội, không phải là bọn họ làm chứ?
- Không thể nào? Ngành sản xuất điện tín Bọn họ tiến hành khuếch trương mạng lưới, đội thi công cùng cung ứng trang bị này hẳn là quan hệ cùng lãnh đạo công ty di động không giống bình thường mới đúng, người bình thường có thể thu phục chuyện lặt vặt này? Có quan hệ sâu như vậy, một thầy cai công ty di động huyện nho nhỏ, cũng dám khất nợ tiền bọn họ? Đầu óc người này là bị nước tràn vào hay bị ván cửa đập phải? Không muốn tiếp tục làm trong ngành sản xuất điện tín nữa sao?
Trương Anh Duệ có chút không tin.
Mặc dù cũng không phải rất rõ ràng đối với ngành sản xuất điện tín, nhưng Trương Anh Duệ cảm thấy được có một chút là không thể nghi ngờ : thời gian này, không hề có lãnh đạo không có quan hệ? Khẳng định không có!
Muốn kiếm cơm ăn ở bên trong cái nghề điện tín này, bối cảnh cũng không sâu, ngươi có thể đùa sao? Đồng dạng, có thể khiến cho người cái nghề này, dù là một thầy cai phân công ty cấp huyện nho nhỏ mà dám đắc tội sao?