- Báo cảnh sát à?
Tào Đại Vĩ suýt chút nữa sặc nước bọt, há hốc mồm trợn tròn mắt nhìn Trương Anh Duệ, ngập ngừng, lắp ba lắp bắp hỏi lại Trương Anh Duệ lần nữa:
- Anh Trương, anh nói không nhầm chứ? Chúng ta đi báo cảnh sát à?
- Đúng thế.
Thái độ của Tào Đại Vĩ khiến cho Trương Anh Duệ cảm thấy có chút kỳ quái:
- Người này dám giở trò lưu manh ở đây, chúng ta báo cảnh sát không đúng sao? hăng hái làm việc nghĩa không phải là phẩm chất đạo đức tốt của công dân à.
- Haiz! Cái đạo đức tốt này đối với ông thì là đạo đức tốt thôi, chứ nếu là người khác thì cái phẩm chất đạo đức tốt này biến thành “trêu ghẹo con gái” rồi.
Tào Đại Vĩ biết rõ cái đạo lý đó. Thế nhưng vấn đề là Tào Đại Vĩ biết Trương Anh Duệ có quan hệ với cục công an quận. Nếu có mối quan hệ này rồi thì anh Trương bảo báo cảnh sát thế thì báo cảnh sát thôi.
- Báo cảnh sát ư?
Lý Ngưng Mặc sợ tới mức run lẩy bẩy, không khỏi kéo áo Trương Anh Duệ:
- Anh Trương, cái này không phải báo cảnh sát đâu.
- Hả?
Trương Anh Duệ thực sự cảm thấy có chút kỳ quái, cô bé này bảo mình không cần báo cảnh sát, cái này, hình như hình như là không hợp lý cho lắm. Lý Ngưng Mặc sợ hãi giải thích với Trương Anh Duệ:
- Nếu báo cảnh sát… không chừng ngày mai cả trường sẽ biết là em bị tên lưu manh đó trêu ghẹo.
Haiz! Hóa ra là còn lo như vậy, Trương Anh Duệ sửng sốt, thật đúng là dở khóc dở cười, nghĩ 1 chút rồi cười mếu phẩy tay:
- Thôi bỏ đi, bỏ đi, hay là như vậy đi… lão Tào này, cậu đưa tên tiểu tử này đến phòng khám nào đó khám đi, nhân tiện gọi điện cho cha hắn, nếu như lão già đó dám làm to lên thì bảo ông ta đến tìm tôi, còn về những thứ khác thì cậu biết là phải làm thế nào rồi đấy.
Khả năng đặc biệt lại tăng thêm, nhưng đến cả Trương Anh Duệ cũng không phát hiện ra lòng tự đại của mình càng ngày càng cao, trước kia mình rất coi trọng cục trưởng quận thế nhưng bây giờ trong mắt mình hoàn toàn chẳng là gì cả.
- Ok! Chỉ cần anh Trương không báo cảnh sát là được!
Nghe thấy TRương Anh Duệ bỏ qua chuyện này, Tào Đại Vĩ thở dài nhẹ nhõm, cười nói:
-Anh Trương yên tâm đi, chuyện nhỏ thế này em nhất định sẽ giải quyết tốt.
Không sai, đừng nhìn cô gái này kiêu ngạo hung hăng thế nhưng chọn bừa 2 tên lưu manh dọa cho 1 cái thể nào cô bé này cũng lập tức biến thành còn mèo ngoan ngoãn ngay, còn về cha của tiểu tử này…, biết con trai mình trêu ghẹo bạn gái của anh Trương, ông ta chắc cũng chẳng dám nói gì nữa, lại còn không mắng cho con trai mình 1 trận ấy chứ.
- Anh Trương, vừa rồi anh thực là uy phong.
Lý Ngưng Mặc nghiêng đầu, bộ dạng sùng bái nhìn Trương Anh Duệ. Bị 1 cô gái nhìn mình như vậy, Trương Anh Duệ cũng có chút ngượng ngùng, lắc đầu:
- Haiz, chỉ là mấy tên học sinh côn đồ hoành hành ngang ngược ở trường học mà thôi, chẳng là cái thá gì hết.
- Thế nhưng đối với bọn em, hắn rất lợi hại.
Lý Ngưng Mặc thở dài:
- Anh không biết đấy thôi, ở trường bọn em, rất nhiều nữ sinh đều sợ hắn ta, nghe nói có nữ sinh còn bị hắn làm cho có bầu, cuối cùng phải lén đi bỏ cái thai đó.
Mấy chuyện nữ sinh trung học có thai… Trương Anh Duệ vừa nghĩ đã thấy bùi ngùi, bỗng nhiên phát hiện, hình như hồi mình học trung học cũng từng nghe qua mấy lần, nếu đã như vậy, thế thì hình như cũng chẳng phải tốt đẹp gì, tục ngữ nói đúng, 1 cây làm chẳng nên non, ngươi đã mang thai, thì phải có người tác động đến mới có thể mang thai được.
Nói đến chuyện này, thì người đàn ông đó chắc chắn không phải là người tốt gì, thế nhưng người con gái… Trương Anh Duệ há mồm, thế nhưng lại không nói gì:
- À, thôi bỏ đi, có cô bé này ở đây, nói những cái này hình như không tốt lắm. Nhìn thấy Trương Anh Duệ không phản ứng, Lý Ngưng Mặc thở dài, dãn mày cười nói:
- Bây giờ tốt rồi, có anh Trương giúp đỡ, sau này sẽ không sợ bị hắn quấy rầy nữa.
Cái này thì là đúng thật, Trương Anh Duệ cười gật đầu:
- Ừ, về sau cố gắng học tập cho tốt đi.
- Em không phải muốn cái này.
Cái miệng nhỏ nhắn của tiểu nha đầu chu ra:
- Nếu anh bảo em, nói không chừng em sẽ đồng ý làm bạn gái anh đấy… có được bạn trai uy phong thế này, để xem trong trường còn có ai dám bắt nạt em nữa hay không.
Tiểu nha đầu này bây giờ, không còn tâm trí nào để suy nghĩ rồi.
Đáng tiếc, quận nhỏ không lớn lắm, đặc biệt là sau 9 giờ tối, người và xe đi trên đường cũng thưa thớt, từ Đắc Nguyệt Lâu đến khách sạn nhà Lý Ngưng Mặc chưa đày mấy phút đã đến, không đợi cho Lý Ngưng Mặc nghĩ ra cái cớ gì, xe đã dừng trước khách sạn nhà cô bé.
- Nhanh như vậy à?
Lý Ngưng Mặc buột miệng, trong lòng không vui lắm, nhưng mẹ của Lý Ngưng Mặc nhìn thấy con gái về nhanh như vậy cũng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, để con gái đi ăn cơm cùng người khách lạ, người mẹ nào mà không lo chứ. Cũng tốt. Điều không vui trong lòng Lý Ngưng Mặc chỉ là chuyện xảy ra khi nãy, trong nháy mắt tiểu nha đầu đã nhảy khỏi xe, giống như 1 con chim nhỏ hưng phấn nhảy xổ vào lòng mẹ nó, líu ríu kể chuyện tối nay cho mẹ nghe:
- Mẹ à, con kể mẹ nghe, anh Trương đây thật là lợi hại, tối nay anh Trương giúp con xử lý cái bọn khốn nạn quấy rầy đó! Sau này ở trường con không còn sợ ai nữa.
Chuyện con gái mình ở trường bị những phần tử hư hỏng quấy rầy bà chủ đương nhiên là biết, còn biết ông ngoại của tên tiểu tử đó là lãnh đạo trong quận, cha hắn là cục trưởng cục lâm nghiệp quận, nhà hắn có quan hệ mật thiết với người trong quận, cũng đươc coi là “danh gia vọng tộc” trong quận này. Nếu như chuyện này xảy ra với đứa con gái mình lúc nó qua cái tuổi 22, 23 thì bà chủ đương nhiên có thể cười rụng răng, nhưng ở cái độ tuổi này thì bà chủ chỉ có thể buồn bực trong lòng, tên tiểu tử đó ăn xong phủi đít, đến lúc nào mới nó mới biết chịu trách nhiệm?
Vì giúp con gái mình giải quyết chuyện này, bà chủ không làm được việc gì, ăn không ngon ngủ không yên.
Lẽ ra giải quyết được 1 chuyện lớn như vậy, bà chủ phải cảm thấy rất vui mới đúng, nhưng lời của Lý Ngưng Mặc không những khiến cho bà chủ không cảm thấy vui mà còn khiến cho bà ta càng cảnh giác hơn, tên này nhiệt tình với con gái mình như vậy, giúp nó giải quyết chuyện này, thế thì hắn muốn làm gì? Chẳng lẽ là…
Tính toán kế để lừa con gái ta à? Nghĩ đến khả năng này, ánh mắt bà chủ nhìn về Trương Anh Duệ cũng không mấy thiện cảm cho lắm.
Ta thèm vào! Bà nhìn ta như vậy là có ý gì? Trong lòng Trương Anh Duệ hơi giận:
- Bà chị à, tôi mong bà chị hiểu được là tôi giúp con gái bà chị giải quyết phiền phức gặp ở trường, chứ không phải là tôi muốn lừa con gái bà chị, bà chị không cảm ơn tôi thì thôi, mà còn nhìn tôi như vậy à?