Hử? Chẳng lẽ người này còn có hứng thú đối với gian phòng làm việc này sao? Vương Hải Triệu và Trương Bình Tuấn liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy có chút không thể tin được.
Nói cho hắn một chút đi, nếu ông không nói rõ, tên thẳng ruột ngựa này lại u u mê mê ngu ngốc dùng gian phòng làm việc này đó? Trương Bình Tuấn cấp cho Vương Hải Triệu một ánh mắt trở lại, giựt giây Vương Hải Triệu đi giải thích cho Trương Anh Duệ một chút.
Gian phòng xui xẻo này ở chỗ này, mặc dù không vướng bận gì, nhưng lại là ở trên tòa nhà lầu của văn phòng Huyện ủy, cũng là ở trên đỉnh đầu của khá nhiều lãnh đạo, cái này không khỏi làm cho cả đám lãnh đạo Huyện ủy đều vướng víu, Trương Bình Tuấn làm đại quản gia của Huyện ủy, tự nhiên có nghĩa vụ giúp đám lãnh đạo môn xóa đi vướng mắc-- tìm một tên tới xông phá xui xẻo ở bên trong một chút, như vậy tự nhiên là hay nhất.
Đương nhiên, làm đại quản gia của Huyện ủy, Trương Bình Tuấn y trái lại cũng có cái tư cách giựt giây Vương Hải Triệu.
Nhưng vấn đề là Vương Hải Triệu không muốn, Trương Bình Tuấn này không biết được mức độ được sủng ái của lãnh đạo đối với Trương Anh Duệ, nhưng Vương Hải Triệu gã thì biết, nếu như bởi vì chuyện này mà bị người này ghi hận trong lòng, vậy mình tự chuốc lấy thiệt thòi sao?
Cho nên đối với cái ánh mắt đánh tới này của Trương Bình Tuấn, Vương Hải Triệu cự tuyệt không tiếp thụ, trái lại ra hiệu cho Trương Bình Tuấn : Đại chủ nhiệm Trương, tôi không được, chuyện này nên là ngài tự thân xuất mã mới định được.
Vương Hải Triệu không xuất đầu, Trương Bình Tuấn cũng không có cách nào, lại nói tiếp y thật đúng là không có cái lá gan bức Vương Hải Triệu xuất đầu thay mình, thấy Vương Hải Triệu không muốn xuất đầu, chỉ đành tự mình đứng ra, vẻ mặt cười khổ giải thích cho Trương Anh Duệ :
- Chủ nhiệm Trương, gian phòng làm việc này, trước đây là phòng làm việc của Bí thư Huyện ủy tiền nhiệm kiêm Chủ nhiệm Thường ủy Hội đồng nhân dân huyện Chu Tử Hào ở bên Hội đồng nhân dân này, cái này cũng không phải là do Chu Tử Hào đã xảy ra chuyện sao, mọi người nghĩ. . . Ừm, cậu cũng hiểu, cho nên các lãnh đạo cũng không quá thích cái chỗ này.
- A! Hóa ra là như vậy.
Trương Anh Duệ bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, một bộ dáng ông sao không nói sớm đi, không nói thật không đủ tấm lòng :
- Hiểu rồi, các lãnh đạo nghĩ gian phòng làm việc này phong thuỷ không tốt, điềm xấu, phòng làm việc này là xui xẻo.
Nhất thời trên mặt Vương Hải Triệu và Trương Bình Tuấn lộ ra vẻ xấu hổ!
Cũng không phải là xui xẻo sao, Bí thư Huyện ủy kiêm Chủ nhiệm Hội đồng nhân dân bị cho vào nhà tù, mọi người tự nhiên sẽ nghĩ gian phòng làm việc này xui xẻo, nếu sử dụng gian phòng làm việc này mà nói, khó tránh khỏi sự xui xẻo này sẽ không truyền nhiễm cho mình, người khác xui thì được, nhưng chính mình xui xẻo? Đó là trăm triệu lần không được.
Kể từ đó, gian phòng làm việc này đương nhiên sẽ không có người nào nguyện ý dùng, như vậy tự nhiên, gian phòng làm việc này đã bị mọi người lấy danh nghĩa mình thiếu tư cách để đó không dùng tới.
Vấn đề là, cái ý nghĩ này, mọi người có thể nghĩ như vậy, có thể làm như vậy, nhưng cũng tuyệt đối không thể nói như vậy, chúng ta là Đảng viên ủng hộ chủ nghĩa vô thần, chết cũng không nói chuyện thần thánh ma quái, làm sao có thể có loại tư tưởng phong kiến mê tín này?
Nhưng Trương Anh Duệ lại nói trắng ra như thế, này. . . Này. . . Thực sự là. . . Vương Hải Triệu và Trương Bình Tuấn cũng không biết nói như thế là tốt hay không nữa, thẳng thắn đem đầu quay qua một bên : nói đi, ta làm bộ không nghe thấy không nhìn thấy được chưa?
Đối với Trương Anh Duệ mà nói, những lão gia kia có kiêng kỵ đối với gian phòng làm việc này, nhưng hắn chính là không nghĩ ra mình cần có kiêng kỵ gì đối với gian phòng làm việc này, Chu Tử Hào kia rơi đài, có thể nói là bị chính mình kéo xuống, y không may cũng là ứng với trên người mình, cho dù là thật sự có xui xẻo, vậy cũng là mình làm xui xẻo cho người khác, nghĩ một chút như vậy, Trương Anh Duệ thậm chí trong lòng còn rất có chút tự hào: hắc, lão tử khi đó đem cả Bí thư Huyện ủy đạp xuống đó.
Hiện tại vừa nghĩ tới gian phòng làm việc này lập tức sẽ là của mình, mình lại có thể.làm việc ở Huyện ủy còn có một gian phòng làm việc lớn như vậy, trong lòng Trương Anh Duệ không khỏi có chút đắc ý nổi lên: nói xem, đây chỉ là một gian phòng làm việc sao? Không, đây là mặt mũi đó! Lão tử đến lúc đó đi ra ngoài nói chuyện kinh doanh cùng người khác, trực tiếp nói, được, ông đến phòng làm việc của tôi nói chuyện đi, phòng làm việc của tôi ở phía Tây trên tầng bốn của tòa nhà văn phòng Huyện ủy, có bao nhiêu mặt mũi chứ? !
Lại nghĩ tới gian phòng làm việc này rốt cuộc là mình gián tiếp đoạt lấy từ trong tay của Chu Tử Hào, trong lòng Trương Anh Duệ cho rằng, gian phòng làm việc này nên thuộc về chính mình. Có loại ý nghĩ này, Trương Anh Duệ liền không muốn khiêm nhượng nữa, cười nói với Vương Hải Triệu và Trương Bình Tuấn :
- Gian phòng làm việc tôi thật ra nghĩ rất tốt, nếu các lãnh đạo muốn tìm một người tới phá xui, tôi đây liền việc nhân đức không nhường ai giúp các lãnh đạo giải quyết vấn đề một chút.
Lời này nói ra, liền giống như là nói chúng tôi không muốn giải quyết vấn đề của lãnh đạo sao, Vương Hải Triệu và Trương Bình Tuấn nhất thời nghĩ trong đầu có một cổ tức giận thiếu chút nữa xông lên, trong lòng cũng có đánh giá đối với Trương Anh Duệ: người này, rõ ràng chính là một người thẳng ruột ngựa cái gì cũng đều không hiểu.
Vẫn là Trương Bình Tuấn phản ứng nhanh, người này dù sao cũng là cả ngày hầu hạ lãnh đạo, hiện tại tên ngốc Trương Anh Duệ này nguyện ý tới xông phá xui xẻo của gian phòng làm việc này, y đương nhiên là cầu còn không được, nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình một chút, vừa cười vừa nói:
- Kỳ thực đây cũng chỉ là lời đồn đại, nếu như Chủ nhiệm Trương cậu không kiêng kỵ những điều này, vậy để một hồi nữa tôi cho người qua thu dọn một chút. . . Chủ nhiệm Trương, cậu có cần đổi lại vài thứ hay không?
- Không cần đổi lại, những thứ này rất tốt.
Trương Anh Duệ nghĩ ở phía sau cần phải quảng cáo nhân phẩm của mình rùm beng một chút, tự mình nói khoác:
- Kỳ thực tôi là một người rất tiết kiệm.
Kỳ thực quan trọng chính là, Trương Anh Duệ nghĩ, phương diện lắp đặt thiết bị và đồ dùng trong nhà cho văn phòng này cũng đủ xa hoa rồi, nếu thực sự cho mình sửa chữa lại một chút, hiện tại lấy cái thân phận Thường ủy Hội đồng nhân dân huyện kiêm Phó chủ nhiệm Ủy ban pháp chế nho nhỏ này của mình, khẳng định không có khả năng lắp đặt cho mình thiết bị tốt như vậy, nếu như vậy, còn không bằng vẫn dùng cái này.
Nhưng vấn đề là Vương Hải Triệu cũng không biết trong bụng Trương Anh Duệ lúc này là nghĩ như thế nào, cho nên lúc này Vương Hải Triệu đã muốn nhổ một ngụm nước bọt lên trên mặt Trương Anh Duệ : mẹ kiếp tiên sư mày, đã thấy qua người không biết xấu hổ, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua kẻ nào không biết xấu hổ như thế, mày mà là một người tiết kiệm sao? Cáp, thật tiết kiệm đó, tiết kiệm đến mức đi xe BMW đó!
Vừa rồi còn nghĩ người này là một kẻ lỗ mãng, lúc này Vương Hải Triệu thay đổi chủ ý, người này không chỉ có là một kẻ lỗ mãng, còn thối tha không biết xấu hổ.
Trương Bình Tuấn cũng không biết nói người này đã mua chiếc BMW hơn 60 vạn, nhưng cơ trên mặt cũng đồng dạng không tự chủ được co giật rất mạnh hai cái, nghĩ tên tiểu tử này ngoại trừ thẳng ruột ngựa ra, tựa hồ cả bản lĩnh không biết xấu hổ cũng không phải người bình thường có thể so sánh được, cố nén xung động muốn nôn vào mặt Trương Anh Duệ xuống, đem cái chìa khóa cởi xuống đưa cho Trương Anh Duệ:
- Chủ nhiệm Trương, đây là chìa khóa của gian phòng làm việc này, cậu giữ lấy cho tốt. Tôi sẽ an bài cho người mỗi ngày đều qua quét tước một chút.
Ý trong lời nói, tôi biết đến lúc đó thời gian cậu tới khẳng định rất ít, nhưng cậu cũng không cần lo lắng lúc tới phòng làm việc khắp nơi đều là bụi, bảo đảm cậu bất cứ lúc nào tới cũng đều có thể sử dụng.
- Vậy thực sự là. . .
Trên mặt Trương Anh Duệ là một bộ dáng cảm kích vừa phải:
- Đa tạ Chủ nhiệm Trương, sau này có chuyện gì, ngài cứ nói.
Tôi đường đường là Chủ nhiệm Văn phòng Huyện ủy, là cán bộ cao cấp cấp Trưởng phòng, có chuyện gì có thể sử dụng đến cậu chứ? Lúc này, ấn tượng của Trương Bình Tuấn đối với Trương Anh Duệ đã rất bình thường, không thấy người này có thể nán lại bao lâu ở Huyện ủy, cũng lười tiếp tục thâm giao với hắn, sau khi trò chuyện vài câu với Trương Anh Duệ và Vương Hải Triệu, vẻ mặt y áy náy:
- Thư ký Vương, Chủ nhiệm Trương, thật ngại quá, tôi ở bên kia còn có chút việc, cậu xem?
- Không có việc gì, anh bận cứ đi trước.
Trương Anh Duệ hồn nhiên giống như không có việc gì gật đầu, trên thực tế lúc này trong lòng đã chửi to: y Trương Bình Tuấn mày trâu bò cái con mẹ mày, dám coi thường lão tử? Được rồi! Mày cứ chờ đó, mày hay nhất hãy cầu khẩn đừng rơi vào tay tao, bằng không, hừ hừ, nghìn vạn lần đừng nói bố mày không cho mày mặt mũi.
Vẻ coi thường của Trương Bình Tuấn kia, cả Vương Hải Triệu cũng cảm thấy được, nhất thời nghĩ có chút xấu hổ: người này là có chút kẻ lỗ mãng, nhưng ông có khinh thường người ta, cũng không cần làm rõ ràng như thế chứ? Mẹ nó, còn muốn lão tử qua chùi đít cho ông! Biểu tình y có chút mất tự nhiên:
- Lão đệ, công tác của chủ nhiệm Trương cho tới bây giờ đều bận bịu như thế, cậu đừng để ý.
- Tôi để ý cái gì chứ, Chủ nhiệm Trương là đại quản gia của Huyện ủy mà, đương nhiên là quý nhân bận rộn.
Trương Anh Duệ cười đối đáp với Vương Hải Triệu.
Quý nhân bận rộn? Nghe được câu nói vô tâm này của Trương Anh Duệ, Vương Hải Triệu cũng thoáng cái liền để bụng, người lăn lộn ở trong thể chế, trong lòng có thêm một chỗ hư, nếu như vừa mắt mà không thể sử dụng, vậy ngươi chờ xui xẻo đi, tên kia là quý nhân bận rộn, vậy ta đây chẳng phải là thành người nhãn rỗi không có việc gì sao? Người lăn lộn trong thể chế, chưa từng ngại trong tay mình nhiều việc, nhất là trong tay có quyền, đều hận không thể vì nhân dân phục vụ đến cúc cung tận tụy, từ chỗ đó, câu nói vô tâm này của Trương Anh Duệ, thoáng cái liền đấm trúng chỗ đau của Vương Hải Triệu: chẳng lẽ tên họ Trương kia ỷ vào chính mình là Chủ nhiệm văn phòng Huyện ủy, mà ngay cả tôi cũng đều khinh thường?
Về phần Trương Anh Duệ nói những lời này rốt cuộc là có ý tứ gì. . . Đầu năm nay, ai lại tính toán nhiều với một kẻ lỗ mãng chứ.
Thành rồi, bất hòa ta tính toán đã thành rồi. Trương Anh Duệ từ đáy lòng cười hắc hắc : nếu mình không trở thành được một lão cáo già lọc lõi trong quan trường, vậy xem ra làm một kẻ lỗ mãng trên quan trường cũng là một sự lựa chọn không sai đó!
Đối với thành quả mà mình giả ngây giả dại đạt được, Trương Anh Duệ tương đối thoả mãn.
Sau khi từ chỗ Triệu Văn Đường chiếm bộ nhiệm mình sắp sửa trở thành Ủy viên Thường ủy Hội đồng nhân dân huyện kiêm kiêm Phó chủ nhiệm Ủy ban công tác pháp chế huyện, Trương Anh Duệ đã bắt đầu cân nhắc, nếu chính mình rốt cuộc tính là người trong thể chế, vậy sau này liền không thể thiếu giao tiếp với các phía, như vậy mình sau này rốt cuộc nên là lấy một cái dạng diện mạo gì xuất hiện ở trong quan trường?
So sánh với các lão cáo già trong quan trường, Trương Anh Duệ không dám nhận mình có trí tuệ chính trị và thủ đoạn chính trị hơn so với người ta, nhưng lăn lộn quan trường, mấy thứ này ngươi không có, ngươi dựa vào cái gì mà sinh tồn ở trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này chứ? Cân nhắc trái phải một hồi, trong lòng của Trương Anh Duệ hạ quyết tâm: mẹ nó chứ! Nếu như lão tử không làm được lão cáo già, vậy làm kẻ lỗ mãng đi, dù sao bằng vào dị năng của mình, cũng không cần lo lắng những lão cáo già kia hại chính mình. . . Có suy nghĩ này, làm kẻ lỗ mãng tựa hồ cũng không có gì không tốt.