Mục lục
[Dịch]Quyền Thế- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bành Liên Phi ra về một cách hứng thú, Vương Mãnh vẫn còn đang rất sợ hãi: trước đây nghe nói Trương Anh Duệ và những lãnh đạo trong cục công an cảnh sát có quan hệ rất tốt, lúc đó hắn chỉ cho là lời đồn đại mà thôi, không hề bỏ vào tai chuyện đó, hôm nay mới biết, lời đồn đó lại là thật, mà lại còn ghê gớm hơn nữa, hai người này lại trở thành huynh đệ của nhau rồi.

Nhìn thấy những điều này, Vương Mãnh bắt đầu thấy lay động. Nếu có thể bước lên được con thuyền này của Trương Anh Duệ, sau này chỉ cần mình không làm vượt quá giới hạn của chính phủ thì ai có thể làm gì được mình chứ?

Sự việc lần này, chỉ cần Trương Anh Duệ đồng ý ra tay, nghĩ đến số tài sản kia của mình, chắc thế nào cũng giữ được một phần chứ?

Nếu nói trước đây Vương Mãnh chỉ là không cho là nịnh hót Trương Anh Duệ, nhưng sau khi nhìn thấy mối quan hệ của Trương Anh Duệ thì Vương Mãnh hoàn toàn bị lay động.

Nghe được suy nghĩ trong lòng của Vương Mãnh, Trương Anh Duệ không nén được liền mỉm cười, nếu có cơ hội, những chuyện trong huyện, Trương Anh Duệ hi vọng rằng mình có quyền để phát biểu, những cái khác không nói, chỉ cần có quyền phát ngôn thôi thì không chỉ không bị nhiều tiểu quỷ quấy rối mà còn rất có lợi cho việc phát triển công việc kinh doanh của mình, còn trước đây Vương Mãnh giết người như giết thỏ, mình tất nhiên sẽ không biến thành một thằng ngố, còn bây giờ thì…có được Bành Liên Phi đứng sau nâng đỡ cho mình, Vương Mãnh còn nói như vậy, chính là xem thường chỉ số thông minh của hắn rồi.

- Mãnh Tử, nói thật với cậu, chuyện này tôi có thể giúp được, nhưng vì sao tôi phải giúp cậu chứ?

Trương Anh Duệ cũng lười đi vòng quanh Vương Mãnh rồi, nên trực tiếp nói: không sai, việc này tôi có thể giúp được, nhưng giúp cậu thì tôi được lợi gì? Đừng có nói không thôi, tôi có được lợi gì, tiểu tử cậu cứ nói rõ ra, đừng nói những điều vô ích khác nữa, ở đây không ai ngốc cả.

Nghe Trương Anh Duệ nói như vậy, Vương Mãnh vốn đã có chủ ý liền cắn răng:

- Anh Trương, lúc nãy là Mãnh Tử không biết điều…Chỉ cần anh Trương có thể giúp được bốn anh em tôi qua được cửa này, thì tài sản của mấy anh em chúng tôi anh lấy một nửa, sau này anh chính là đại ca của anh em chúng tôi.

Từ Anh Trương này bây giờ mới là thật lòng phát ra từ miệng Vương Mãnh.

Trương Anh Duệ cũng chẳng ừ hử gì cả.

- Đây là cách nói của cậu hay là của cả bốn anh em cậu? Câu nói này của cậu có nghĩa là hơn ba nghìn vạn của bốn anh em cậu đã thuộc về tôi rồi.

Lúc này thì Vương Mãnh cũng không dám nói dối nữa, nghe Trương Anh Duệ hỏi hắn vui vẻ đáp:

- Là chủ ý của tôi, nhưng tôi tin rằng bọn họ cũng sẽ đồng ý.

Trương Anh Duệ gật đầu, nhưng không nói gì mà chỉ cúi đầu trầm ngâm suy nghĩ.

Nghĩ ngợi một lúc Trương Anh Duệ liền nói:

- Ba phần! Các cậu chỉ được lấy ba phần!

- Anh Trương!

Mặt Vương Mãnh chợt biến sắc: Chúng tôi chỉ được ba phần? Trương Anh Duệ anh có ác quá không?

Không đợi Vương Mãnh nói gì, Trương Anh Duệ liền khoát tay ngắt lời:

- Các cậu lấy ba phần, tôi lấy ba phần, bốn phần còn lại thuộc về ai thì cho người đó.

Ý của Trương Anh Duệ đã rất rõ, cậu tôi mỗi người giữ ba phần, còn bốn phần còn lại thuộc về những ông chủ có cổ phần trong sản nghiệp đó, không được bọn họ gật đầu, tôi ăn một miếng thịt to như thế chắc chắn sẽ bị nghẹn chết, cho dù là nghẹn không chết thì sau này cả nhà chúng ta cũng khó mà sống nổi.

Đối với những ông quan đó, có thể tách rời mối quan hệ với sản nghiệp này ra, tuy là tiền có được ít hơn một chút nhưng lại an toàn, cũng không bị vị nha nội trong tỉnh kia chăm chăm để ý..Muốn có được một ít thì phải chịu mất đi một ít, đều là chốn quan trường, đạo lý này mọi người đều biết.

Vương Mãnh sững người lại, rồi vội vã gật đầu:

- Được, vậy cứ làm theo ý anh Trương đi!

Nhưng trong lòng hắn vẫn còn chút bất an.

- Anh Trương, những người đó..đều rất tham.

Sống trong xã hội đều phải biết chọn lọc, tình hình bây giờ nên chọn lọc như thế nào, Vương Mãnh sao lại không hiểu chứ? Nói khó nghe một chút, đây chính là con đường mà Trương Anh Duệ mở ra cho bốn anh em hắn, cứ coi như là hắn thấy chết không cứu đi thì bản thân sao có thể thế nào chứ?

- Không sao, chuyện này chắc chắn tôi giải quyết được.

Trương Anh Duệ liền khoát tay lời nói đầy tự tin : Đùa gì vậy chứ, cứ coi điểm này của người bạn tốt Lý Tuyết Âm đi, ai dám nói gì? E rằng không chỉ không dám nói, bọn họ còn thấy vui mình vì mình có thể tạo được mối quan hệ với Trương Anh Duệ tôi đó.

Dừng một chút, Trương Anh Duệ nói:

- Bên tôi thì không chắc chắn, bên cậu…

- Ngày mai tôi sẽ cùng mấy người anh em nữa mang giấy chứng nhận cổ phần đến cho anh Trương.

Không đợi Trương Anh Duệ nói hết, Vương Mãnh liền sảng khoái nói.

Sự “hiểu biết” của Vương Mãnh làm Trương Anh Duệ rất hài lòng:

- Tốt, vậy cậu về đi.

Vương Mãnh lúc này cũng thở dài nhẹ nhõm, trước khi đi còn cúi người cung kính chào Trương Anh Duệ, coi người trẻ tuổi hơn cả mình này là đại ca thực sự rồi.

Vương Mãnh vừa đi, Bạch Tuyết lúc nãy nhịn không nói gì, bây giờ nổi đóa:

- Trương Anh Duệ, anh có biết là anh đang làm gì không? Lần này là anh đang cướp miếng ăn của mấy vị lãnh đạo lớn trong huyện đó, bọn họ có thể bỏ qua cho anh sao?

Cho dù Bạch Tuyết đang nổi đóa với mình, nhưng Trương Anh Duệ lại thấy rất cảm động:

- Chị Bạch, tôi biết là chị muốn tốt cho tôi, nhưng tôi đã tính hết rồi.

Bạch Tuyết tức giận:

- Cậu tính cái gì chứ? Cậu có biết là bọn họ có thể…

- Chị Bạch, chị nghĩ, tôi dựa vào thân phận là bạn tốt của tiểu công chúa Lý Gia, lại còn để lại cho họ miếng mồi ngon như vậy, bọn họ dám không nể mặt tôi hay sao?

Trương Anh Duệ rất bình tĩnh:

- Tôi biết nếu không đủ thực lực, cướp những cái không thuộc về mình, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Bạch Tuyết sững người lại, lúc này mới nhớ đến ngọn núi lớn sau lưng Trương Anh Duệ, nghĩ đến điều này, Bạch Tuyết không thể không thừa nhận, dựa vào mối quan hệ này, những quan chức kia không thể không thừa nhận miếng bánh mà Trương Anh Duệ để lại cho họ, tuy nhiên Bạch Tuyết trong lòng vẫn thấy thắc mắc:

- Vậy sao cậu lại tin lời bọn họ nói? Cậu tin là đám côn đồ này thật sự tôn cậu lên làm đại ca sao?

Còn chuyện Trương Anh Duệ trở thành đại ca là tốt hay xấu thì Bạch Tuyết không nói gì cả.

- Trước khi bọn họ đem giấy chứng nhận lòng trung thực đến, thì sao tôi có thể tin họ được chứ?

Trương Anh Duệ cười nhạt,mắt long lanh, hoàn toàn không bị những lời Vương Mãnh nói vừa rồi làm cho choáng váng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK