- Vâng.
Trương Anh Duệ cười gật đầu:
- Đây đúng là chuyện quá tốt.
Bộ ngành cục dân chính, không đến mức là ngành “bà không đau cậu không thương”, thế nhưng cũng không phải là bộ ngành hưng thịnh trong mắt của bí thư quận ủy, Khương Minh ngày thường không có cơ hội “làm báo cáo” cho bí thư Triệu, nói khó nghe 1 chút, kể cả Khương Minh tự mình muốn nịnh bợ, Triệu Văn Đường cũng lười đảo mắt nhìn hắn ấy chứ, lúc này Triệu Văn Đường nói như vậy, đó là nể mặt Trương Anh Duệ, cho Khương Minh 1 cơ hội.. bí thư quận ủy cho cậu 1 cơ hội cống hiến, cậu dám không nhận à?
Nếu Khương Minh đủ thông minh, nhân tiện còn có thể hiểu ra tạo mối quan hệ thân hơn 1 chút.
Lúc này Triệu Văn Đường làm chỗ dựa cho cục dân chính quận… cục cấp thành phố muốn chèn ép cục cấp quận? Có thể, thế nhưng mình đường đường là bí thư quận ủy, nếu nói này nói nọi bên chính phủ thành phố, thì những ngày tốt đẹp của của cục dân chính các người cũng không mấy tốt đẹp đâu. Khương Minh thực sự là rất hưng phấn, mà không chỉ là hưng phấn bình thường, giọng nói run run:
- Tôi nói này lão đệ, cậu không gạt tôi chứ? Bí thư Triệu giúp đỡ tôi à?
- Lừa anh à? Có cần phải thế không? Nói cho anh biết, bí thư Triệu đích thân dặn dò đấy, nên làm thế nào thì anh tự cân nhắc đi.
Đúng là loại 2 cục “bà ngoại không đau cậu không thương”, phản ứng của Khương Minh khiến cho Trương Anh Duệ có chút dở khóc dở cười:
- Anh có cần phải phản ứng thái quá như vậy hay không?
Trương anh Duệ không biết, Khương Minh đợi có cơ hội này đợi đến sốt ruột có thể đốt cháy cả mình. Khương Minh đương nhiên không biết Trương Anh Duệ có dũng khí giả truyền thánh chỉ nên hắn mới phản ứng mạnh như vậy, đơn giản chỉ vì 1 tin vui mừng đột nhiên bay tới, cười ngây ngô ha ha 2 tiếng, đang định làm cái gì đó để giảm bớt đi độ hưng phấn trong lòng, thế nhưng lập tức tỉnh lại, lúc này không phải là lúc mình bày tỏ sự hưng phấn ra… Trương Anh Duệ còn đang ở đầu dây bên kia… vị này làm cầu bắp giúp mình, lúc này không bày tỏ 1 chút, thì mình đúng là không phải đạo làm người.
- Anh Duệ lão đệ, tình nghĩa của cậu, anh xin ghi nhớ.
Khương Minh vỗ vỗ đầu, nghe rất phiền muộn, ngay sau đó vỗ vào ngực cam đoan với Trương Anh Duệ:
- Anh đúng là cao hứng quá, Anh Duệ lão đệ, sau này chuyện của cậu cũng là chuyện của anh, chỉ cần anh có thể giúp cậu, đừng ngại, cứ việc mở mồm nói!
Người này đúng là đang cao hứng nên nói năng lộn xộn, nói thế cũng có thể nói sao? Thế nhưng Trương Anh Duệ cũng lý giải được suy nghĩ của người này:
- Không sao đâu.
Là 1 cục trưởng 2 loại cục có quyết tâm thăng tiến mãnh liệt nhưng không có cửa nào, nay 1 cánh cửa chợt mở ra trước mắt mình, phản ứng này của Khương Minh… cũng được coi là bình thường. Thế nhưng Trương Anh Duệ lại không đơn giản bị Khương Minh nói xuông như vậy, người không đưa ra thứ thực tế 1 chút, lời nói gió bay muốn lừa tôi sao? Đúng là quá đáng?
- À, ha ha, thế thì cảm ơn cục trưởng Khương nha.
- Cục trưởng Khương!
Đầu óc Khương Minh vốn đang hứng phấn không hoạt động, nghe thấy Trương Anh Duệ đột nhiên thay đổi cách xưng hô, đổi thành”cục trưởng Khương” các xưng hô cấp bậc chính thức này, võ não lập tức bị dọa đến toát mồ hôi hột… đây là mình sai ở chỗ nào thế?
Thế nhưng Khương Minh có thể ngồi lên vị trí của 1 cục trưởng, tối thiểu đầu óc cũng phải đủ dùng, sau khi trố mắt ra, lập tức hiểu ra vấn đề:
- Cái này, ý bày tỏ của mình, thực là không rõ ràng…
“Có chuyện thì cậu cứ nói”, lời này nói với người khác thì được, thế nhưng nói với vị trong chốn quan trường này, không phải là chế nhạo người ta sao! Ý thức được sai lầm của mình, Khương Minh lập tức sửa sai, giọng nói lộ rõ vẻ thân thiết, còn mang theo 1 chút do thám:
- Khách khí thế làm gì chứ, à, Anh Duệ lão đệ, nghe nói tòa nhà Viễn Đại ở quận chúng ta không tồi? Cậu xem…Ai cũng biết, bây giờ cổ phần của tòa nhà Viễn Đại đó đều là của Trương Anh Duệ.
Thế nhưng mặc dù như vậy, trong lòng Khương Minh cũng ít nhiều có chút không thoải mái:
Không sai, khi nãy tôi nói có chút không hợp lý, thế nhưng ngươi cũng đừng bức người quá làm gì? Chuyện 1 câu nói, ngươi thậm chí cũng so đo.
So đo?
Hầy! Bỗng nhiên ý thức được mình rốt cuộc xem nhẹ Khương Minh rồi, bỗng nhiên lại muốn tát mạnh cho mình 2 cái bạt tai mới đúng!
Mình, có tư cách gì mà so đo với vị ông? Dựa vào cái gì mà so đo với ông hả?
Chỉ dựa vào mình là 1 cục trương cục dân chính huyện nho nhỏ? Mình? Xứng sao?
Không xứng? Không không không, không phải là vấn đề xứng hay không xứng, mà là… mình căn bản là không có cái tư cách đó!
Mình hơn nửa đời người là thân trâu ngựa rồi? Vị này có quan hệ với tỉnh ủy thường vụ, vừa nãy mình nói như vậy, không phải là không nể mặt vị này sao? Không chỉ nói đến vị này chỉ hơi cảnh báo mình thôi, “nói rõ” mình không được quên thân phận, cho dù là có lột da mình, mình cũng không thể làm gì vị tiểu lão gia này được.
Đúng vậy, sau khi phạm phải rất nhiều những điều cấm kỵ trong quan trường rồi, Khương Minh bỗng nhiên cảm thấy, Trương Anh Duệ thật đúng nói về quy tắc trong quan trường… trong bao nhiêu quy tắc như vậy mới hiểu quy tắc thứ nhất chứ?
Ý thức được Trương Anh Duệ đang giảng quy tắc trong quan trường, Khương Minh gặp nhiều người không nói quy tắc, đaoh ký, trong lòng lập tức hoạt động, thói nhỏ nhoi trong lòng khi nãy lập tức bay đi:
- Nếu Trương thiếu gia đã giảng quy tắc, cái này, mình cũng có thể dựa vào hắn 1 chút?
Có thể đủ để 1 vị trong quan trường ủng hộ, đúng là trợ thủ cho con đường làm quan của mình… Khương Minh gặp nhiều chuyện này rồi, kỳ thực rất rõ, vô số những ví dụ mình biết và không biết, ở đâu cũng có hết.
Cho nên lúc Trương Anh Duệ nói ra:
- Hả? Anh nói tòa nhà viễn Đại à, có chút ấn tượng, nghe nói bọn họ cũng được.
Ngươi cũng không biết giấu giếm 1 chút, trong lòng Khương Minh lật lại xem thường, ngoài miệng còn à à gật đầu:
- Có những lời này của Trương tiểu đệ, trong lòng anh cũng yên tâm….
Ý của anh à để tòa nhà viễn đại phục trách mở rộng miếng đất đó? Tòa nhà viễn đại của bọn họ là công ty phát triển bất động sản và kiến trúc của quận chúng ta, nước phù sa không chảy cho ruộng người ngoài. Lời ngay nói thật, Cái kiểu ăn này của Trương Anh Duệ mặc dù rất khó coi, thế nhưng so với kiểu ăn của những quan lại khác mà không có từ nào có thể hình dung nổi thì vẫn còn lịch sự chán.
Ấy? Đây là định làm gì thế? Trương Anh Duệ lập tức cao hứng, thế nhưng cậu cảm nhận được mình tốt nhất là nên che giấu 1 chút:
- Cái này…có phải đi theo trình tự hay không? Tỷ như nói là công khai đấu thầu chẳng hạn.