- Rắc rắc…
Lại một tiếng nữa kêu lên vang giòn.
Sau đầu của Hồ Đại Hổ mềm ra, hai tay che yết hầu cúi xuống.
ở trong huyện thành 10 năm mà không ai bì nổi Hồ Đại Hổ, Hổ ca uy danh hiển hách nhưng lại phải chết một cách uất ức.
Bị bẻ gãy cổ, chểt rồi.
Mọi thứ trước mắt nhanh như tia chớp, vừa rồi còn hung hăng càn quyết thật không ngờ được Trương Anh Duệ đã hiểu rõ 4 vệ sĩ của Đại Hổ phồng mồm trợn má trong nháy mắt đã làm cho bọn họ phải điên đảo.
- Rắc …
Cái đầu sau của Hổ ca như muốn dán vào sau lưng, bốn vệ sĩ của hắn vô cùng hoảng sợ.
Mọi thứ trước măt có sự khác biệt quá lớn, mới chỉ một giây trước không ai ngồi trong đây có thể bì nổi với Hổ ca vậy mà chỉ trong chớp mắt đã biến thành người chết, đừng nói là bốn tên vệ sĩ cũng không thể tin được mà bất cứ ai cũng không thể tiếp nhận được sự thực này.
Hơn nữa người xử lý Hổ ca lại chính là người mà trước kia bọn họ lăng nhục.
Sự thực thật khó chấp nhận.
Vốn dĩ vệ sĩ sẽ không để như vậy nhưng đây lại là tình huống đặc biệt.
Nếu như người bị chém chết thì bốn người này không sợ đến như vậy, không dám nói đến những cái khác nhưng tối thiểu là phải báo thù cho đồng bọn, vấn đề là trước cái chết của Hổ ca bọn họ không hề có sự chuẩn bị gì về tâm lý, thái độ vô cùng nhởn nhơ vờn như vờn chuột,ai mà ngờ được bỗng dưng chuột lại biến thành mèo, ngược lại đám mèo kia lại biến thành chuột, cảm này không được tốt, không được tốt!
Thậm chí bốn người này nhìn về phía Trương Anh Duệ với ánh mắt đầy sợ hãi, lúc trước còn ra vè như với thằng nhãi vậy mà anh ta đã có cơ hội giết người, người này mới thực sự là đáng sợ.
Trương Anh Duệ không nói lời nào, bốn người này cũng không nói gì.
Không khí trong phòng trở lên kì lạ.
Sau khi giết người Trương Anh Duệ dần bình tĩnh trở lại kinh ngạc phát hiện ra ánh mắt của bốn kẻ đang muốn báo thù cho Đại Hổ.
Đây là chuyện gì vậy? trong lòng Trương Anh Duệ có chút buồn bực liền tát vào má mình, bọn họ không nói chẳng lẽ mình không thể nghe xem bọn hắn nghĩ gì ư?
- Sao Hổ ca lại chết rồi? Hổ ca đã chết chúng ta phải làm gì bây giờ?
Tên Đầu To lúc trước còn đánh Trương Anh Duệ không ngờ là bây giờ cũng tràn đầy sợ hãi.
- Hổ ca đã chết? hắn có tài sản đến cả 7000 vạn, trước kia tôi quản lí hơn 2000 vạn của Hổ ca, lão tử không phải nhân cơ hội này mà chiếm đoạt nó?
- Thường ngày Hổ ca đối xử với tôi không tệ, lẽ ra là tôi phải báo thù nhưng người kia quá tàn đôc,mà dường như Hổ ca cũng không có ý muốn báo thù…
Trong lòng người kia có chút băn khoăn.
- Tôi giúp Hổ ca quản lý người trong công ty, mấy kế toán phải phục còn mấy tên khác có vẻ khó giải quyết, còn vị công tử trong huyện cũng không phải dễ...
Lúc Trương Anh Duệ nhìn mấy người đó, có thể mấy người kia muốn Trương Anh Duệ phải rung động, so sánh với những người khác cái tên gọi là Mãnh Tử còn đang cân nhắc.
Bỗng nhiên bị choáng váng, Trương Anh Duệ biết đây là dấu hiệu sử dụng qua nhiều năng lượng, nhưng ngay sau đó nó đã đỡ hơn, Trương Anh Duệ thấy mừng vì bọn họ không có suy nghĩ muốn báo thù, ngược lại còn muốn phân chia tài sản của lão đại, đây chẳng phải là cho các lão tử một cơ hội hay sao?
Đột nhiên thấy dở khóc dở cười, lão Hổ kia không hề đáng giá:
- Ngươi xem bộ dạng của các tiểu đệ của ngươi kìa.
Thấy bốn người nói ra suy nghĩ của bọn họ, Trương Anh Duệ không mở miệng được:
- Bốn vị….
Trương Anh Duệ muốn chấn động đánh thức lại trạng thái của bọn họ.
- Bốn vị… ta nghĩ các người muốn báo thù cho Đại Hổ, nhưng tôi cũng nói thật, lúc trước các ngươi xử ta cũng có thể đánh chết các người, đã chết một có thể chết một trăm, ba người các ngươi ai muốn làm kẻ chết thay thì cứ việc đứng ra! Dù sao ta cũng muốn lấy thêm một cái mạng nữa.
Đối với bọn này tuyệt đối không được yếu đuối, Trương Anh Duệ cầm lấy đôi đũa, nói lạnh lùng.
Hiển nhiên câu nói của Trương Anh Duệ đã làm bọn họ kích động, bốn người nghe thấy liền nhìn phản ứng của Trương Anh Duệ, rồi liếc nhìn nhau, thế nhưng không có manh động gì.
Bốn người, mỗi người đều đạt được mục đích riêng, lại đánh đúng vào sự nhỏ nhặt của mình, tận mắt chứng kiến Hổ ca chết thì hiển nhiên là bọn họ không thể không tin lời của Trương Anh Duệ, tuy nhìn tên tiểu tử này có vẻ không có võ công, nhưng động tác thì mạnh, dứt khoát nếu thực sự hắn ta muốn liều mạng thì cũng có không vấn đề gì.
Ai cũng muốn được sống, ai cũng không muốn mình là kẻ thế chân cho người khác để vì cái gì, đây không phải là cảnh hiển hách của người xưa hay sao? Có thể mấy người này nghĩ chỉ còn sống mới được hưởng thụ còn chết đi thì không còn gì, nếu mình là kẻ chết thay cho 3 người kia thì thật là oan uổng vô cùng, không thể như thế được.
Bốn người đều nghĩ trong lòng hối hận như vậy, làm sao có thể thăm dò được người kia,lúc này tên tiểu từ kia còn rất càn quấy hung hăng.
Đều không nói gì, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách.
Trương Anh Duệ nhớn mày, đang muốn nói cái gì đó, người có tên là Mãnh Tử nói:
- Trước hết chúng ta nên nghe xem tên kia muốn nói gì?
Mặt khác ba người còn lại không nói gì, chỉ chằm chằm nhìn Trương Anh Duệ, hiển nhiên là đồng ý với đề nghị của Mãnh Tử.
- Nói đi, rốt cuộc là ngươi muốn nói cái gì?
Đảo mắt nhìn 3 người khác, Mãnh Tử nói lạnh lùng.
Trương Anh Duệ nắm chặt đũa trong tay, đôi đũa là vật duy nhất có thể làm vũ khí tấn công.
Có đôi đũa làm mình can đảm hơn. Đột nhiên Trương Anh Duệ cảm thấy buồn cười, bên cạnh mình là cái xác của lão Hổ:
- Bốn vị, bây giờ chúng ta không đùa nữa, lão Hổ đã chết rồi, chỉ có chúng ta biết, nếu chuyện này chỉ giới hạn trong vài người biết thì rất đơn giản, tiền của Đại Hổ tôi lấy 500 vạn tất cả số còn lại là của bốn người.
Trương Anh Duệ nói xong, mấy người này sáng mắt lên.
- Chúng ta hoàn toàn có thể giết ngươi, phân chia cho tài sản của hắn sau đó đổ hết lên đầu ngươi.
Mãnh Tử đảo mắt, đưa ra một phương án giải quyết khác.
Quả nhiên là những lười này làm cho 3 người nhìn nhau và dao động.
- Thế này cũng không tồi!
Trương Anh Duệ gật đầu chú ý đến động tĩnh của người này, tỏ vẻ đồng ý với lời nói của Mãnh Tử:
- Mọi người phải biết rằng, đêm nay là yến tiệc, rất nhiều người đã bị lão Hổ ép tới, đứng ở góc độ của ta mà nói lại ít bị nghi ngờ … vẫn là câu nói vừa rồi, trong 4 người ai đi tình nguyện chết vì 3 người còn lại.
Sau cùng nhất là câu này, bốn người vừa mới bàn sôi nổi thì lại bị giội cho một gàu nước lạnh, ai cũng không muốn phải vì người khác, vừa mới ngóc đầu giậy được một chút.
Có sự uy hiếp của Trương Anh Duệ, mắt của 4 tên đảo luôn tục, hiển hiên là trong lòng đang cân nhắc xem chuyện này có lợi hại gì.
Truơng Anh Duệ liền nói tiếp:
- Ta biết có thể các ngươi muốn nói có tình bạn với Hổ ca, số tài sản này các ngươi có lấy cũng không được bao nhiêu, nói không chừng lúc có người báo thù cho Đại Hổ lại đi xử lý hết mấy người các ngươi.
Nói đến đây Trương Anh Duệ cố ý dừng lại.
Lời nói của Trương Anh Duệ đã đánh trúng vào tim đen, làm bọn chung giao động.
- Ta nghe nói, tài sản của Hổ ca có khoảng 7500 vạn, còn cụ thể bao nhiêu ta cũng không rõ lắm, ta tính cho dù chỉ có 7000 vạn thì ta chỉ cần 500 vạn còn 6500 vạn các ngươi tự chia với nhau, mỗi người ít nhất cũng được 1600 vạn, nếu không có cơ hội này thì cả đời các ngươi cũng khó mà kiếm được một số tiền như vậy, cơ hội này có người cả đời cũng không gặp được đâu.
Trương Anh Duệ không nói gì nữa, phần này thế là đủ rồi.
Bốn người bọn Mãnh Tử cũng không biết Trương Anh Duệ lại định liệu như thế, họ cũng đau đầu cũng muốn xem người kia đang nghĩ thế nào, đồng thời cũng lên tinh thần cảnh giác cao độ, xem ai có gì khác ý sẽ lập tức chạy trốn.
Bây giờ mình đã vào hang cọp, nếu không cẩn thận sẽ chế vô vùng thê thảm.
- Anh, các anh có ý gì không?
Mãnh Tử liếm môi hồi hộp.
Hơn 1000 vạn thật hấp dẫn, thực trên thế giới này khó có người có thể cưỡng lại được, rõ ràng là 4 tên này cũng khó mà cưỡng lại được sự hấp dẫn này.