Mục lục
[Dịch]Quyền Thế- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồi đó học tập lão yêu tinh Trình Giảo Kim là chủ ý Trương Anh Duệ cấp cho Lý Tuyết Âm, người nào có hiểu biết một chút đối với lịch sử triều Đường sẽ biết một chút tình huống, vào lúc thiên hạ yên ổn, các vị đại lão khai quốc an hưởng thái bình thịnh thế, Tam Bản Phủ Trình Giảo Kim đạ danh đỉnh đỉnh, ở Lăng Yên Các giữa hai mươi tư công thần, luôn luôn là lấy thái độ dã man không nói đạo lý hoành hành ngang ngược nổi tiếng, chưa từng có người dám chửi hắn, ngay cả Đường Thái Tông Lý Thế Dân cũng đều có chút sợ hắn.

Nhưng trên thực tế Trình lão yêu tinh Trình Giảo Kim tuyệt đối không chỉ là không nói đạo lý hoành hành ngang ngược đơn giản như vậy, lão gia hỏa kia tuyệt đối là một kẻ thành tinh, một lão gia hỏa đại trí giả ngu, thô bạo không nói đạo lý thì thô bạo không nói đạo lý, hoành hành ngang ngược thì hoành hành ngang ngược, nhưng Trình lão yêu tinh có một chút nắm bắt chừng mực rất tốt, chuyện người này làm, chưa từng có vượt qua giới hạn tâm lý của Lý Thế Dân, có đôi khi có việc Lý Thế Dân không tiện làm, hắn còn có thể giúp đỡ đi tranh giành, cho nên lại nói tiếp, ở trong hai mươi bốn công thần Lăng Yên Các, Trình lão yêu tinh Trình Giảo Kim có thể không phải có quyền thế nhất, nhưng tuyệt đối là thu được thoải mái nhất, căn bản không có người dám chọc hắn.

Người này tuyệt đối là một thiên tài lăn lộn quan trường! Trước đây lão tử làm sao lại không nghĩ tới nhỉ? Nếu như lão tử từ nay về sau dựa theo đường đi quan trường của lão yêu tinh Trình Giảo Kim kia, chỉ cần chính mình không phạm vào sai lầm mang tính nguyên tắc, không đứng sai hàng, ai còn dám coi thường mình? Ai có thể làm gì mình chứ? Trương Anh Duệ càng nghĩ càng cảm thấy đắc ý, càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng của mình trước mắt hoàn toàn tiêu tan thành mây khói, chuyện lo lắng trước đó cũng không cần lo lắng nữa.

Đây cũng là Trương Anh Duệ chưa đặt chân sâu vào trong quan trường, căn bản không biết hung hiểm trong đó, cả nghĩ cũng không thèm nghĩ nữa, mình cấp chủ ý cho Lý Tuyết Âm để cho gia đình bọn họ học theo lão yêu tinh Trình Giảo Kim kiêu ngạo ương ngạnh kia, là bởi vì Lý gia bọn họ có tiền vốn để kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng mình chỉ là một người nông dân bình bình thường thường nhất, dưới cơ duyên xảo hợp như vậy mới đến được vị trí này, có cái rắm tiền vốn để kiêu ngạo ương ngạnh chứ? Không cần quá lớn gì, chỉ cần một tên nha nội từ trên thành phố xuống cũng đều có thể dễ dàng dày vò hắn đến chết.

Nhưng Trương Anh Duệ hoàn toàn không có ý thức được điểm này, tiểu tử này hoàn toàn chìm đắm tại trong suy nghĩ về đường quan trường thuộc về mình vừa suy tư ra.

Có cái này dẫn dắt, trong lòng Trương Anh Duệ rất là vui vẻ, ánh mắt nhìn về phía Lý Nghiễm Phong cũng đều ôn hòa đi rất nhiều, cười vỗ vỗ vai của Lý Nghiễm Phong :

- Ông chủ Lý, tôi chờ tin tức tốt của ông.

Sắc mặt Lưu Kim Quốc trở nên xanh đen!

Hối trước lúc mình mới đi lên, bọn người kia cũng không có cho mình mượn một chiếc xe để dùng, hiện tại thằng ranh con Trương Anh Duệ này vừa tới, bọn người kia liền dán không biết xấu hổ tiếp cận tới như thế, coi lão tử là người chết sao? Nhưng vừa nghĩ đến bối cảnh càng ngày càng thần bí kia của Trương Anh Duệ, Lưu Kim Quốc nhất thời liền giống như bong bóng cao su xả khí xì hơi: mẹ nó, tình huống rốt cuộc làm sao cũng không dễ nói.

Về phần tư liệu cả nhà Trương Anh Duệ đều là nông dân bình thường kia, Lưu Kim Quốc hiện tại đã nghĩ muốn hung hăng cho tên điều tra tư liệu kia hai cái tát: đây là tư liệu máy tra được sao? Chó má! Con trai của một người nông dân trung thực, lại có thể có quan hệ sâu như vậy trong quan trường? Coi lão tử là khỉ sao?

. . .

Đúng như Trương Anh Duệ dự đoán, khi Trương Anh Duệ và Lưu Kim Quốc, Lý Nghiễm Phong xuất hiện tại trong tiệc rươu, Đằng Lãng thực sự nhìn đến mắt choáng váng, dùng sức xoa nhẹ hai con mắt, chống đất một chút đứng lên, nhìn Trương Anh Duệ, vẻ mặt không dám tin tưởng:

- Anh Duệ, cậu. . . Cậu. . .

- Ông chủ Đằng, là tôi.

Trương Anh Duệ mỉm cười gật đầu:

- Đã lâu không gặp.

- Đã lâu không gặp.

Đằng Lãng dưới sự sững sỡ, theo bản năng chào trở lại.

- Một hồi nữa chúng ta uống một chén.

- Được.

Gần như trả lời theo bản năng, nhìn bóng dáng của Trương Anh Duệ và Lưu Kim Quốc, Lý Nghiễm Phong, trong lòng Đằng Lãng tràn đầy khiếp sợ cũng tràn ngập nghi hoặc: thực sự là hắn? Làm sao có thể là hắn? Hồi trước hắn không phải nói muốn làm chút buôn bán nhỏ sao, nhưng làm thế nào mới mấy tháng đã thành Phó Chủ tịch Thị trấn rồi? Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Lão Đằng lại có thể quen biết vị Phó Chủ tịch Thị trấn mới tới này? Nghe lão Lý nói địa vị của người thanh niên này rất lớn, vừa rồi lúc gọi điện thoại cho chúng ta, còn nói muốn tặng một chiếc xe cấp cho vị Phó Chủ tịch Thị trấn trẻ tuổi này dùng, xem biểu hiện của lão Đằng, tựa hồ thật đúng là có chuyện như vậy, chẳng qua. . . Lão Đằng là biết vị này từ lúc nào? Mấy ông chủ xung quanh, con mắt nhìn về phía Đằng Lãng nhất thời xảy ra một ít biến hóa: lão Đằng này, ẩn dấu thật đúng là đủ sâu, có quan hệ như vậy, cũng không nói cho những lão huynh đệ chúng nói một câu.

- Mấy lão ca, tôi trước đây là biết Phó Chủ tịch Thị trấn Trương không sai, nhưng mà ở mấy tháng trước, Phó Chủ tịch Thị trấn Trương còn chưa theo chính trị.

Đằng Lãng cười khổ một tiếng, thấp giọng giải thích nói.

Nhìn ánh mắt mấy ông chủ kia nhìn về phía chính mình, Đằng Lãng chính là hiểu rõ chuyện này không giải thích một chút là không được, bị mấy lão huynh đệ này hiểu lầm, đến lúc đó phiền phức của mình cũng không nhỏ.

Là như thế này, giải thích của Đằng Lãng làm cho trong lòng mấy ông chủ thoáng cái nổi lên biến hóa, ngay cả ánh mắt nhìn về phía Trương Anh Duệ cũng tràn ngập khiếp sợ và không dám tin tưởng: mấy tháng trước còn chưa theo chính trị, mà sau mấy tháng chính là thực chức Phó phòng, còn là Phó Chủ tịch Thị trấn? Vị Phó Chủ tịch Thị trấn Trương này, rốt cuộc là có cái địa vị gì?

Hiện tại, mọi người đều hiểu vì sao Lý Nghiễm Phong muốn đem chiếc Santana cấp cho Trương Anh Duệ dùng, vốn vừa rồi lúc Lý Nghiễm Phong gọi điện thoại tới thì trong lòng mọi người còn có chút ý không vui, nhưng hiện tại, trong lòng đám gia hỏa này liền chỉ còn lại có may mắn.

- Lão Đằng này, có cơ hội giới thiệu chúng tôi cho Phó Chủ tịch Thị trấn Trương biết được chứ?

Có một ông chủ thấp giọng dò xét Đằng Lãng.

- Tôi sẽ tận lực.

Đằng Lãng cười khổ gật đầu, hiện tại Trương Anh Duệ không còn là thủ hạ là người làm công cao cấp cho mình như hồi đó nữa, rất hiển nhiên là ở trong mấy tháng này có cái kỳ ngộ gì đó, chuyện này, mình biết rõ hơn rồi lại nói tiếp.

- Phó Chủ tịch Thị trấn Trương, ngài biết lão Đằng?

Lý Nghiễm Phong cố ý chọn chỗ ngồi kế bên Trương Anh Duệ, thấp giọng hướng Trương Anh Duệ hỏi.

Hiện tại trên một bàn này, có chín thành viên của Đảng ủy Thị trấn, một Chủ tịch Thị trấn, hai Phó Chủ tịch Thị trấn, nếu là làm trò trước mặt Chủ tịch Thị trấn, Lý Nghiễm Phong tự nhiên là không thể xưng hô Trương Anh Duệ là Chủ tịch Thị trấn Trương nữa, mà là gọi chuẩn xác là “Phó Chủ tịch Thị trấn Trương”, bằng không đó chính là đắc tội với Chủ tịch Thị trấn thực sự là Quách Thắng Siêu.

- Ừm, trước đây tôi có ở bên ngoài làm công, là Phó Tổng giám độc sản xuất trong công ty của ông chủ Đằng.

Trương Anh Duệ gật đầu, đối với chuyện cũ của mình cũng không giấu diếm.

Dù sao chuyện trước đây của mình, chỉ cần có tâm, thoáng tra một chút cũng đều có thể điều tra được rõ ràng, có cần phải giấu diếm sao? Hơn nữa cũng không phải cái chuyện gì mất mặt. Đối với điểm này, Trương Anh Duệ đã sớm nghĩ được rồi.

Bọn họ khẳng định sẽ kỳ quái mình hồi trước là một người làm công vì sao lại trở thành Phó Chủ tịch Thị trấn, không sai, là một việc rất kỳ quái, nhưng mình có nghĩa vụ phải giải đáp nghi vấn giải thích nghi hoặc cho bọn họ sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK