Ngay sau Liêm Sĩ Sinh, Vương Trường Ba hướng tới cục điện nghiệp xin điều chỉnh công tác.
Hôm trước Liêm Sĩ Sinh “Bị điều chỉnh” chấn động còn chưa qua, từ xưa tới nay Trương phó trấn trưởng chưa từng ra tay với sở trưởng sở điện Vương Trường Ba, vây mà họ Vương bỗng nhiên lấy lý do sức khỏe mà hướng lãnh đạo cục điện nghiệp xin được điều chỉnh một chút về cương vị công tác.
Nhất thời, cảm giác của mọi người trong trấn đối với Trương Anh Duệ, chỉ có thể dung hai từ kính sợ để hình dung: Trương trấn trưởng rốt cuộc là làm như thế nào? Thật sự đã không lên tiếng thì thôi,ngắn ngủi ba ngày thời gian đã 1 tay hạ bệ hai vị quản ngành, sợ là Lưu thư kí tự thân xuất mã cũng không nhanh và hiệu lực như vậy.
Tuy rằng Vương Trường Ba nói có vẻ rất dễ nghe, nhưng vẫn không ít người đã biết một tin tức, ngày hôm qua, Trương phó trấn trưởng đã tìm Vương Trường Ba “ tâm sự”,hôm qua mới “tâm sự” hôm nay Thiên vương sở trưởng đã yêu cầu điều chỉnh cương vị công tác?
Chuyện này thật đúng là…. Đã biết tin tức này, không ít người trong lòng một bên thở dài,một bên đem ánh mắt kính sợ nhìn về văn phòng Trương Anh Duệ: nghe nói Trương phó trấn trưởng ở huyện lý có uy quyền rất dọa người và đáng sợ , chúng ta còn có chút việc không đáng lo, nhưng bây giờ xem ra…chậc chậc, hai sở trưởng của hệ thống quản lí, nói đuổi đi là đuổi đi, không mảy may suy nghĩ?
Vốn dĩ trong lòng mọi người còn có chút tính toán,nhưng lúc này nhìn Trương Anh Duệ một tay che trời thì đã triệt để thành thực: những người cứng đầu như vậy đều không thể trêu vào Trương phó trấn trưởng, một tiểu nhân vật như ta thì tính cái gì? Thành thành thật thật trốn tránh đi.
Đến nỗi đồn công an bên kia, vốn dĩ các nhân viên cảnh sát đối với Trương Anh Duệ còn có chút không phục, lần này xem như triệt để chịu phục: vẫn là Đoạn sở trưởng và Phương chỉ đạo viên lợi hại, không những chưa từng cùng Trương phó trấn trưởng đối đầu, ngược lại lúc Trương phó trấn trưởng tới còn giúp đỡ, lúc ấy chúng ta những lão gia hỏa còn không hiểu, lúc này cuối cùng cũng sáng tỏ rồi…Lãnh đạo không hổ là lãnh đạo, đúng là so với chúng ta cao thâm hơn xa!
Đương nhiên, xế chiều hôm qua ba cỗ xe mới tinh còn đứng ở đồn công an trấn trong viện,ngay cả giấy phép cùng trang bị của xe cảnh sát chuyên dụng, cũng có tác dụng rất lớn.
Đứng ở bên cửa sổ, nhìn thấy chiếc Santana rất đẹp của Trương Anh Duệ đậu dưới lầu, Đồng Đăng Lĩnh bi phẫn thở dài, thằng nhãi kia, như thế nào vận khí cứ tốt như vậy? Hai tên hỗn đản Vương Trường Ba và Liêm Sĩ Sinh đúng là, làm hỏng chuyện nhiều hơn là thành công!
Vốn dĩ Đổng Đăng Lĩnh muốn thử Trương Anh Duệ một chút, nhưng xem ra kế hoạch đã chết từ trong trứng nước…Thường vụ phó trấn trưởng muốn gây sóng gió để hạ bệ phó trấn trưởng, cũng phải là không thể được, nhưng nếu như ngươi ngay cả viên đạn cũng không có, còn muốn làm trò gì?
Đổng Đăng Lĩnh trong lòng hiểu được, để có được thành công như thế này phải lấy uy hiếp chí hậu, thằng nhãi Trương Anh Duệ này xem như đã đứng vững chân trong trấn, lời nói của hắn không có người nào dám không nghe, sau này nếu như mình muốn chỉnh hắn sợ là khó được… Nếu tiếp tục tính cả Lưu Kim Quốc ủng hộ, tiểu tử này trong trấn địa vị có thể nói phải phòng thủ kiên cố.
Nhưng…Dựa vào cái gì! Trong lòng Đổng Đăng Lĩnh bi phẫn không hiểu, càng ngày càng khó chịu: dựa vào cái gì ngươi một tên phó trấn trưởng nhỏ nhất, chủ quản toàn bộ đều là nha môn béo bở nhất trên trấn, ta đường đường thường vụ phó trấn trưởng, chủ quản lại còn không ít nha môn sao? Dưới gầm trời này còn có đạo lý nữa không đây?
Nhưng cái này vẫn không phải là cài mà khiến cho Đổng Đăng Lĩnh bi phẫn nhất, cái khiến Đổng Đăng Lĩnh bi phẫn nhất chính là lão đại của mình, lại vẫn coi trọng tên hỗn đản này…Ô ô ô, thế đạo này, vẫn khiến hay không khiến người qua? Đổng Đăng Lĩnh rất muốn khóc.
Nhưng Đổng Đăng Lĩnh tuyệt đối không thể nghĩ đến, ngay lúc sau, chuyện tình lại càng làm cho hắn muốn khóc.
- Đăng Lĩnh, ông qua đây một chút.
Thanh âm uy nghiêm của bí thư Lưu Kim Quốc vang lên.
- Vâng, bí thư Kim Quốc, tôi lập tức qua ngay.
Mặc dù rất muốn khóc, nhưng Đổng Đăng Lĩnh vẫn nhanh chóng lấy lại tâm tình, lập tức đáp ứng nói.
Tất cả mọi người làm công ở trên một tòa lầu, toàn bộ biến sắc mặt.
Ngay khi đi vào văn phòng của Lưu Kim Quốc, Đổng Đăng Lĩnh chỉ nhìn thoáng qua, liền trợn tròn mắt: chết tiệt, như thế nào tên khốn Trương Anh Duệ đã ở đây? Kim Quốc bí thư đây là…Làm cái gì?
- Đăng Lĩnh đến rồi à?
Chứng kiến Đổng Đăng Lĩnh tới nhanh như vậy, Lưu Kim Quốc cười híp mắt gật đầu, hiển nhiên là phi thường hài lòng,
- Đăng Lĩnh, tôi giao cho ông nhiệm vụ!
Lưu Kim Quốc vừa nói, Đổng Đăng Lĩnh vội vàng đứng dậy:
- Kim Quốc bí thư có sự tình gì ngài cứ việc phân phó.
- Ông làm việc, tôi rất là yên tâm.
Biết Đổng Đăng Lĩnh tựa hồ đối với Trương Anh Duệ có điểm bất hòa, lo lắng đến chuyện kế tiếp tiếp có thể sẽ làm Tiểu Đổng không hài lòng, Lưu Kim Quốc trước mặt Đổng Đăng Lĩnh sớm khen ngợi hai câu,
- Đúng là có chuyện như vậy, trấn trên chúng ta quyết định đắp một tòa nhà ở huyện chúng ta, thế nhưng có chút phiền toái, Anh Duệ sức một người có điểm hơi quá sức, ông qua phối hợp với cậu ấy một chút đi.
- A? Khụ khụ khụ…
Đang ngồi nghiêm chỉnh, Đổng Đăng Lĩnh hoàn toàn không thể ngờ một câu như vậy lại toát ra từ miệng lão đại của mình, nhất thời bị sặc nước miếng.
Để thường vụ phó trấn trưởng giúp đỡ phó trấn trưởng,còn muốn cho thường vụ phó trấn trưởng toàn lực phối hợp phó trấn trưởng… Đối với Đổng Đăng Lĩnh, an bài này, chẳng khác nào một sự phá hoại, Đổng Đăng Lĩnh cảm giác ủy khuất, đây quả thực là một cái tát nổ màng nhĩ
- Lão đại, rốt cuộc anh muốn làm gì, tôi là thường vụ phó, cậu ấy chỉ là phó trấn trưởng, vô luận ở đảng ủy hay là trong phủ trấn tôi đều ở phía trên cậu ấy, hiện giờ anh lại để cho tôi phối hợp giúp đỡ công việc của cậu ta? Lão đại, anh xác định không phải là có nhầm lẫn chứ?
Thật lòng mà nói, Trương Anh Duệ cũng hiểu được Lưu Kim Quốc an bài có điểm gì đó ẩn ý, nói đoạn cười đứng lên:
- Kim Quốc bí thư, ngài cùng Đồng trấn trưởng trò truyện trước, tôi đi xuống chuẩn bị một chút.
Đổng Đăng Lĩnh còn chưa hiểu chuyện này là sao, nên cũng muốn có thời gian để hướng Lưu Kim Quốc làm rõ tình huống.
Nói thực ra, Trương Anh Duệ đối với Đổng Đăng Lĩnh ấn tượng chỉ có thể coi là tàm tạm, hảo cảm không nhiều lắm, lại cũng không có ác cảm, mặc dù người này ở trong trấn có vài lần châm chọc mình, đó đơn thuần chỉ là ghen tị mà thôi, sau lại cũng không có ác ý gì.
Một khi đã như vậy, dù sao chuyện này cũng cần một người giúp đỡ… Nhưng nếu như tiểu tử này dám không nghe hoặc là làm cái gì mờ ám, như vậy thu thập hắn Trương Anh Duệ cũng không cảm thấy áy náy.
- Ừ, ngươi đi xuống đi, tôi và tiểu Đổng sẽ đi xuống tìm cậu sau.
Lưu Kim Quốc cười híp mắt gật đầu.