Khá tốt, vận may của phó khoa Nhâm có thể dùng ba chữ “ rất không tồi” để hình dung, khi phó khoa Nhâm chạy như bay tới Đắc Nguyệt Lâu, vài vị lãnh đạo quan trọng còn chưa tới…thị trấn nhỏ này vốn dĩ không rộng, mặc dù đây là một trong những giờ cao điểm của quốc lộ huyện thành, nhưng cũng không cần dùng đến vài phút đã đến.
- Lưu cục ngài khỏe chứ!
Lần này Nhâm Học Kinh có thể không dám kiểu cách, vào ghế lô, thắt lưng Nhâm Học Kinh nhất thời khom xuống một đoạn, còn cách thật xa, liền vẻ mặt nịnh bợ tươi cười đối với Lưu Thành Hỉ, vươn tay ra.
- Ân? Cậu là...tiểu Nhâm cục dân chính a?
Lưu Thành Hỉ cẩn trọng ngồi trên ghế, ngay đứng dậy đều không đứng dậy, đợi Nhâm Học Kinh khi đến trước mặt mới dương dương tự đắc vươn tay ý tứ một chút, nhíu mày, không dám khẳng định hỏi một câu này.
Đối với sự ngạo mạn của Lưu Thành Hỉ, Nhâm Học Kinh một chút cũng không thèm để ý, cấp bậc hành chính cùng với quyền lực trong tay của mọi người bày ra đó, ngạo mạn? Đó là quyền lợi của người ta! Ai khiến mọi người là lãnh đạo?
Thậm chí nghe Lưu Thành Hỉ tự gọi tên mình, trên mặt Nhâm Học Kinh có vẻ “ Được sủng ái mà lo sợ “ .
- Đúng đúng đúng, là tiểu Nhâm tôi…Lưu cục trí nhớ của ngài thật tốt, vẫn còn nhớ tới tôi!
- À ừ.
Lưu Thành Hỉ kêu lên một tiếng, liếc Nhâm Học Kinh một cái, gật gật đầu, cuối cùng là lộ ra một chút ý cười,
- Nếu là bạn của Anh Duệ, vậy thì ngồi đi.
Tươi cười với Nhâm Học Kinh, là nhìn vào thể diện của Trương Anh Duệ…Nếu không phải là biết người này là cậu bạn gái Anh Duệ… Ôi dào! Một phó khoa nho nhỏ ở cục dân chính, chỉ coi là một rễ hành?
Lưu Thành Hỉ để cho Nhâm Học Kinh ngồi xuống, nhưng Nhâm Học Kinh sao mà dám ngồi?
Bên cạnh còn có vị phó đại đội trưởng đạng đợi bên đó, đội giao thông là nơi thực quyền nhất trong cục công an, một trong những nha môn phong phú béo bở nhất, hơn nữa nghe nói phó đội trưởng Bạch gần đây không biết thế nào lại bị Triệu cục trưởng nhìn trúng, nói không chừng dùng không được bao lâu có thể bay lên từng bước.
Một nhân vật như vậy, Nhâm Học Kinh mà dám giả bộ, đó mới thật là tìm đến chỗ chết.
Nói không chừng bên này gật đầu Lưu Thành Hỉ, bên kia lại quay đầu, lập tức chống lại Bạch Băng, lại là một trận hàn huyên.
- Cậu, vị này là bạn của cháu, tên là Trương Anh Duệ.
-
Cuối cùng cũng đến buổi tối hôm nay buổi tối Trương Anh Duệ mời khách, nếu Trương Anh Duệ đáp tuyến này của Lý Ngưng Mặc, như vậy tự nhiên, việc giới thiệu thân phận của Trương Anh Duệ tự nhiên là do Lí Ngưng Mặc, tiểu nha đầu giới thiệu xong Trương Anh Duệ, lại quay lại giới thiệu cậu mình:
- Anh Duệ, đây là cậu của em, là phó khoa của khoa chăm sóc đặc biệt cục dân chính…
Nói xong xoa xoa tay.
- Ân, giới thiệu xong, còn lại là không có việc gì của em nữa.
Trương Anh Duệ? Cái tên này ta nghe như là nghe qua ở đâu rồi vậy? Nghe Lý Ngưng Mặc nói tên vị chủ nhân trước mặt, Nhâm Học Kinh không khỏi ngẩn ra.
Đến tận lúc này, Nhâm Học Kinh mới có thời gian đánh giá một chút năng lượng vĩ đại của vị chủ nhân của buổi tối ngày hôm nay, thân hình cao lớn, trong điệu cười có chút kiêu căng, trên người mang theo một chút ngạo khí, người không biết chuyện còn tưởng rằng trên kia là công tử của vị lãnh đạo nào.
Công tử của lãnh đạo? Ý nghĩ đó chợt lóe lên trong đầu, Nhâm Học Kinh bỗng nhiên run run.
Hắn rút cục là nhớ tới Trương Anh Duệ là từ đâu tới…Mẹ ơi, đây không phải là lần trước khi Lí phó tỉnh trưởng xuống thị sát công tác, hắn để vị chủ nhân đợi đến nửa tiếng đồng hồ kia sao!
Biết vị trước mắt này rốt cuộc là vị chủ nhân có năng lượng bao nhiêu, chân của Nhâm Học Kinh thật sự mềm nhũn, mồm mép hơi run lên, đến nửa ngày mới nở một nụ cười khó coi,
- Trương…Trương Trấn trưởng, thật sự vinh hạnh…vinh hạnh
Người này, lại còn là Trấn Trường? Lý Ngưng Mặc ngơ ngác nhìn Trương Anh Duệ, trong lòng rung động vô cùng, hơn nửa ngày mà chưa lấy lại tinh thần: Hắn cũng chỉ hai mươi tuổi chứ mấy? Đều vẫn chưa kết hôn, hiện tại đã là trấn trưởng rồi.
Nàng là thực thật không ngờ, mặt dày mày dạn kéo bạn trai của mình về, lại là một lãnh đạo không lớn cũng không nhỏ…Trong phạm vi huyện, trưởng trấn có thể tính là lãnh đạo cao tầng của huyện lý.
Đương nhiên, tiểu nha đầu cũng không biết Trương Anh Duệ chỉ là phó Trấn trưởng, nhưng cái này có quan hệ sao?
- Trưởng khoa Nhâm khách khí quá rồi, tôi và Lí Ngưng Mặc chỉ là bạn.
Thái độ của Nhâm Học Kinh, khiến cho Trương Anh Duệ cũng thấy thoải mái, trong lòng chẳng thèm tính toán việc bị cục điện nghiệp và Vương Trưởng Bác làm cho buồn bực, cười và dùng sức cùng Nhâm Học Kinh bắt tay,
- Lần này phải tìm đến trưởng khoa Nhâm giúp đỡ, Nhâm trưởng khoa…
- Không dám, không dám…
Không đợi Trương Anh Duệ nói xong, đã bị vị chủ nhân “địa vị lớn” Trương Anh Duệ này làm cho hôn mê, Nhâm Học Kinh lập tức tiếp lời luôn,
- Việc của Trương trấn trưởng là việc của tôi, Trương trấn trưởng ngài yên tâm, cục dân chính chúng tôi nhất định toàn lực phối hợp với ngài!
- Vậy phải đa tạ Nhâm trưởng khoa rồi.
Trương Anh Duệ cười híp mắt gật đầu, trên mặt không có một chút ý căng thẳng biết ơn gì, ngược lại là vẻ mặt đương nhiên.
Phản ứng này của Trương Anh Duệ, lại ăn khớp với Nhâm Học Kinh về sự phỏng đoán lai lịch của Trương Anh Duệ : cũng phải, người ta là người tỉnh ủy thường ủy mọi người đều quan tâm, phó khoa nho nhỏ của cục dân chính sao lại có thể trong mắt họ được? Nếu không phải cơ duyên lần này, chỉ sợ mọi người căn bản là không chú ý tới mình?
Chỉ là... Ngưng Mặc nha đầu kia, không thể ngờ từ khi nào nó lại quen biết giao du với vị chủ nhân này, chậc chậc, Trương Anh Diệp a, thật không ngờ lại có một ngày ta có thể cùng với vị gia này đánh tiếng chào hỏi? Ngồi ở chỗ đó, một bên thì tươi cười nịnh hót cùng mấy người khác trò chuyện, trong lòng Nhâm Học Kinh bốn bề sóng dậy.
Nhưng trong cái bốn bề sóng dậy đó, cái háo kì và buồn bực này trong lòng Nhâm Học Kinh, thì đừng đề cập đến nữa: ngài Trương đại nha nội đến tìm ta, rốt cục mồ hôi chết phải làm gì? Nói ra, tìm người đứng đầu của chúng ta mới là phải…nhưng cú vào lúc này, vấn đề này hắn vẫn không thể hỏi.
Hoặc sẽ có người nói, hẳn nhiên thân phận của Trương Anh Duệ dường như các vị lãnh đạo trung tầng trở lên của một vài nghành quan trọng đều đã biết hết rồi, vậy một số lãnh đạo thị trấn bên dưới lẽ nào lại không biết? Ngươi đây không phải là chuyện vớ vẩn sao!
Có thể sự tình thật là vớ vẩn như vậy, giống như câu nói kia nói, đến cái tầng lớp nào thì cũng sẽ biết sự tình của tầng lớp đó, cái gì ngươi nên biết ắt lúc đấy sẽ biết. Ai quy định nói sự việc mà các lãnh đạo trong cục biết, những người ở dưới thị trấn làng quê nhất định nên biết?
Như cái việc này, người khác không biết, đó lại là bí mật, không biết chừng lúc nào ngươi nói cho hắn biết, chính là bán chuyện của hắn…Tình người trong quan trường là cái khó nhất, có cơ hội bán mà ngươi không bán, ngươi thật ngốc?