Trống không dùng như búa tạ, Triệu Văn Đường cũng không phải là người ngu, sở dĩ lúc đầu lúng túng là vì còn sợ hành động của Lý Tuyết Âm, bây giờ lúc nghe thấy Trương Anh Duệ nói liền hiểu ngay ý của hắn và nói tiếp:
- Lý Tuyết Âm, Lý Đại công chúa xuống đây là để giải sầu, nếu không ăn nói cẩn thận thì sẽ làm cho tình hình ngược lại đấy.
Nghĩ đến đây Triệu Văn Đường bị dọa sợ toát cả mồ hôi lạnh:
- Cây cỏ vùng sa mạc, nguy hiểm thật! nguy hiểm thật!
Liền đáp ngay:
- Đúng như vậy là không hay lắm.
Trong thời gian đó Triệu Văn Đường cũng không biết nên làm gì bây giờ cho tốt, bỗng nhiên nghĩ đến Lý Gia công chúa xuống tìm Trương Anh Duệ giải sầu mà không biết mình phải làm thế nào, còn người này thì khẳng định là có cách.
Ở đây liên quan đến cái mũ quan của mình, Trương Văn Đường không cố được nhiều như vậy lền vội vàng cầu viện Trương Anh Duệ:
- Tiểu Trương, cậu nói xem nên làm gì bây giờ?
- Không được thả lỏng vấn đề an toàn, lần này cũng như lần trước không thể xuất hiện được nếu không chúng ta sẽ bôi đen hình ảnh chói lọi vĩ đại lần trước, rõ ràng là mấy năm gần đây chính phủ huyện ủy đã bôi nhọ hình tượng rồi!
Trương Anh Duệ không nói hai lời, đặt vấn đề an toàn của Lý Tuyết Âm lên trên hết.
Đương nhiên chuyện như vậy là cựa kì cần thiết với Lý Thuyết Âm.
Đây chính là xuất phát từ việc muốn bảo vệ cái mũ quan của mình, Triệu Văn Đường gật đầu liên tục, chỉ cảm thấy Trương Anh Duệ nói câu này rất đúng lòng mình:
- Đúng! Đúng! Kiên quyết không để xảy ra chuyện tương tự, nhất định không được có một vết hoen ố nào.
Được, hắn đã nói rõ ràng như vậy thì vấn đề cũng trở lên rõ ràng, lúc này Trương Anh Duệ có cảm giác như được cầm mũi tên tiến lên:
- Đương nhiên, quần chúng ở vùng cách mạng giải phóng cũ vẫn là lương thiện, nhưng cũng khó tránh khỏi sự tồn tại của kẻ xấu, cho nên vấn đề an toàn của Lý Tuyết Âm chúng ta luôn phải chú ý cao độ, cũng phải đề phòng tiểu thư Lý Tuyết Âm này đang có tâm sự mà lại sinh ra ý định tự vẫn, điều này tin là ngài bí thư đã phải lo lắng từ sớm rồi.
- Đúng…
Mặt của Triệu Văn Đường lúc này nóng lên, đây chính là đồng chí Trương Anh Duệ đã chú ý vào mình, may là lúc này đang nói truyện điện thoại nên ông ta cũng không sợ bị người khác nhìn thấy vẻ mặt khó coi của mình, ông ta nghĩ thầm tiểu Trương nói không sai, đây là một đồng chí tốt liền gật gù:
- Không sai, tiểu Trương cậu nói tiếp đi.
Nói cách cụ thể đi, đại khái là nên làm như thế nào, thì Trương Anh Duệ đã có ý tưởng, dự định rồi, lúc nghe thấy Triệu Văn Đường hỏi hắn nói:
- Đúng, nếu vậy thì lần này chúng ta có thể áp dụng phương pháp canh phòng nội lỏng ngoại chặt, tin chắc rằng Lý tiểu thư sẽ vui vẻ qua kì nghỉ này.
- A, trong lỏng ngoại chặt, cách này hay đấy!
Mắt Triệu Văn Đường sáng lên:
- Đúng vậy, sao tôi lại không nghĩ đến điểm này nhỉ?
Lập tức Triệu Văn Đường nghĩ đây là một cách hay.
Chỉ cần bên cạch Lý Tuyết Âm không có cảnh sát thì sẽ tránh được sự chú ý của bảo vệ, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến Lý tiểu thư làm cho cô ấy có một tâm trạng tốt, thế thì tất cả chuyện này đã thành công rồi. Lại tiếp nữa nếu nhân cơ hội này mà được đi cạnh Lý tiểu thư, được làm quen với nàng thì con đường công danh của mình sau này sẽ có nhiều lợi thế rồi!
Nghĩ đến điểm này, Triệu Văn Đường ngồi không yên có thể, bản thân ông ta nghĩ như vậy điều này không phải tốt sao?
Trong lúc còn chưa rõ ràng Triệu Văn Đường không nhịn được liền véo nhẹ vào ấn đường, nói với Trương Anh Duệ:
- Như này đi, cậu đem kế hoạch này nói với Triệu Lâm Đồng cục trưởng cục công an và đống chí đội trưởng Bành, cứ giao cho hai vị này phụ trách còn chính quyền bên này tôi sẽ sắp xếp.
Đối với Triệu Văn Đường mà nói, phải khẩn trương báo cáo việc của Lý đại tiểu thư này cho cấp trên, chuyện lớn như vậy mà mình không có lời chào hỏi đến lãnh đạo thì họ sẽ nghĩ gì về mình? Có phải hay không chuyện người nhà thấy có cơ hội tốt thì vứt lãnh đạo sang một bên? Đây là suy ngĩ gì vậy?
Thực sự đến lúc này con đường công danh của Triệu Văn Đường đã được chủ định rồi.
- Được.
Trương Anh Duệ gật đầu.
Chuyện này cứ quyết định như vậy đi.
Triệu Văn Đường dự đoán khá chính xác, bí thư Vương Đức Thành và thị trưởng Lưu Đại Sơn rất động lòng với cơ hội từ trên trời rơi xuống này, có thể chỉ vì một người đàn bà mà hai vị lãnh đạo này phải vây quanh cũng có thể mắt mặt lắm chứ nhưng cơ hội tuyệt vời như thế này mà bỏ qua thì họ không cam lòng.
Lưỡng lự cả nửa ngày, rốt cục thì hai vị lãnh đạo đã quyết định, nói với Triệu Văn Đường:
- Thật chú ý đến nhất cử nhất động của tiểu thư Lý Tuyết Âm, có chuyện gì phải lập tức báo cho chúng tôi.
Vừa nghe nói Lý Tuyết Âm sẽ đến Bành Liên Phi không nói hai lời chưa đầy 5 phút đã xuất hịên ở cửa hàng của Trương Anh Duệ: Lần trước Lý Đại tiểu thư đến đã ở trong trung đội quân cảnh huyện Bình, cả bình huyện, phỏng chừng không còn có người nào quen thân Lý đại tiểu thư hơn hắn và Trương Anh Duệ.
Dường như chỉ thời gian rất ngắn sau đó, cục trưởng Lâm đã tới rồi.
Vị cục trưởng cục công an huyện này còn trước kia còn không qua lại với Trương Anh Duệ nhưng đến giờ khi đã hơn 40 tuổi, cao 1m80, nước da ngăm đen bừng bừng khí thế anh hùng quả không hổ là làm trong ngành công an, Trương Anh Duệ mở lời.
- Hai vị, mời vào trong này.
Chuyện này rất khẩn cấp, từ kinh thành đến đây hơn 100km, mất 7 tiếng đồng hồ, Lý Tuyết Âm đã đi chặng đường dài như vậy đương nhiên mệt. Ssau khi vào phòng Trương Anh Duệ cũng không để mất nhiều thời gian, nói với Bành Liên Phi và Triệu Lâm về những việc cần làm ngay.
- Như vậy nhé.
Bành Liên Phi và Triệu Lâm liếc nhìn nhau, Triệu Lâm nhíu mày:
- Đội trưởng Bành, ông có quan hệ Lý Tuyết Âm, theo ý ông thì thế nào?
- Tôi đồng ý với Trương Anh Duệ, nội lỏng ngoại chặt.
Bành Liên Phi nghĩ chỉ là các huynh đệ của mình vất vả thêm một chút nhưng chỉ cần nói trước nơi mà Lý tiểu thư sẽ đến du ngoạn thì không có vấn đề gì lớn.