Mục lục
[Dịch]Quyền Thế- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hả? Phó thị trưởng Tạ lập tức đoán được người thanh niên này là ai à? Nghe thấy Tạ Ngọc Quốc nói còn kèm theo 1 chút vội vàng, phó trưởng ban Lưu lúc này choáng váng, hóa ra, tên tiểu tử ương ngạnh không hiểu quy củ gì đó, lại quen biết với phó thị trưởng Tạ à?

1 suy nghĩ không tốt lắm hiện trên trong đầu phó trưởng ban Lưu: Lẽ nào… tên tiểu tử họ Trương này, quan hệ với phó thị trưởng Tạ không chỉ là quen biết đơn giản?

Ý nghĩ này khiến cho mồ hôi trên trán phó trưởng ban Lưu ứa ra, không nghi ngờ gì nữa, đối với phó trưởng ban Lưu mà nói, tin tức lại càng khiến cho hắn cảm thấy hỏng bét rồi, đặc biệt người mà hắn đắc tội lại là Trương Anh Duệ, sau khi bị phó thị trưởng Tạ hỏi … thời gian cấp bách, căn bản là không đủ thời gian để cho ông ta bình tĩnh trở lại.

Đương nhiên, đối với phó trưởng ban Lưu, điều gay go nhất của phó thị trưởng Lưu lúc này còn đang đợi câu trả lời của mình… không sai, phó thị trưởng Tạ trong thành phố là 1 trong những phó thị trưởng không có quyền thế nhất, về điểm này ai cũng công nhận, thế nhưng mình làm 1 phó trưởng ban cấp 3 của 1 bí thư văn phòng chính phủ thành phố, quyền lực ít hơn phó thị trưởng Tạ nhiều.

Hiểu rõ điểm này, phó trưởng ban Lưu hình như 1 bên đang cố gắng động não suy nghĩ xem nên giải quyết nguy cơ này thế nào, 1 bên đứng lô nơm nớp mồ tôi toát ra như mưa:

- Vâng, phó thị trưởng Tạ, trí nhớ ngài thật tốt ạ…

Điều đáng tiếc chính là, phó thị trưởng Tạ ở đầu dây bên kia không đợi hắn nói xong, cũng có chút vội vàng:

- Tiểu Trương tìm tôi có chuyện gì hay không?

- Cái này… hình như không có ạ.

Phó trưởng ban Lưu mở to mắt, há hôc mồn nói, mặc dù hắn cảm thấy chuyện bắt đầu không ổn rồi. Đúng vậy, chuyện đã bắt đầu không hay rồi, bởi vì nghe thấy những lời “không có trách nhiệm của phó trưởng ban Lưu”, phó thị trưởng Tạ trong lòng lập tức cảm thấy không thoải mái.

Cái tên phó trưởng ban văn phòng ngươi rốt cuộc làm cái gì không biết? Phó thị trưởng Tạ lập tức tức giận, đoán ra suy nghĩ của phó trưởng ban Lưu này…

Thật ra phó thị trưởng Tạ chờ cơ hội này đã lâu rồi, sau khi cân nhắc, phó thị trưởng Tạ cuối cùng quyết định, tên tiểu tử Trương Anh Duệ là 1 mắt xích quan trọng để mình tiếp tục thăng tiến, chí ít cũng là 1 trong những mắt xích, chỉ là giữ thể diện của 1 phó thị trưởng nên Tạ Ngọc Quốc mới không chủ động liên lạc với Trương Anh Duệ thôi.

Đường đường là phó thị trưởng, cán bộ cấp cao nhà nước phó phòng cấp 8, lại mặt dày đi nịnh bợ 1 tên phó trưởng trấn nho nhỏ, thật là làm quá mất mặt, sau này mình làm trong văn phòng chính phủ đối đãi với người khác thế nào chứ? Sau này còn uy tín gì nữa?

Lúc trước khi mới quen Trương Anh Duệ trong lòng có ý định thu nhận Trương Anh Duệ để dùng khi cần, ý định này đã sớm bị Tạ Ngọc Quốc cho đi tàu bay rồi… đương nhiên là lúc sau khi biết Trương Anh Duệ là phó trưởng trấn.

- Thật là không nói cái gì cả à?

Giọng nói Tạ Ngọc Quốc nghe hình như có chút… gấp rút. Phó trưởng ban Lưu lúc này cứng lưỡi:

Tôi nói, ông đường đường là phó thị trưởng, cũng không quá dè dặt thế chứ?

Thế nhưng trong lòng có thầm oán thế nào, phó trưởng ban Lưu cũng vẫn phải quay về câu hỏi cũ. Trước hắn đó cũng không rõ Trương Anh Duệ tìm đến phó thị trưởng Tạ để làm cái gì, nên cũng không có cách nào để trả lời câu hỏi của Tạ Ngọc Quốc cả, điều càng gay go chính là, lúc này mình lại phải trả lời câu hỏi này.

Cũng tốt, nói chung là phó trưởng ban Lưu cũng không ngốc, tuy rằng biết mình tát nước bẩn lên người Trương Anh Duệ không có tác dụng gì, thế nhưng… hất nước bẩn đột nhiên không được, thế thì nói tốt là được chứ gì, nói không chừng còn có cơ hội gây ân tượng tốt với phó thị trưởng Tạ.

Hắn chần chừ 1 chút, hình như còn nhớ lại khi nãy Trương anh duệ nói gì với mình, ngữ khí nghe thong thả:

- Khi nãy đồng chí Trương Anh Duệ…. Nhìn đi khá vội, hình như là có chuyện gì đó, thế nhưng em hỏi có chuyện gì cậu ấy cũng không nói… à, nghe bảo anh không ở, hôm nay cậu ta còn có việc nên phải về, hình như hơi thất vọng thì phải… đúng đúng rồi, em có nói với cậu ấy, ngày mai anh về đấy bảo cậu ấy mai hẵng đến xem sao, em vừa nói thế với cậu ta xong thì cậu ta đi ngay.

Tới đoạn cuối, ngữ khí phó trưởng trấn Lưu cũng mang 1 chút oan ức.

Phó trưởng ban Lưu nói đến đây, Tạ Ngọc Quốc rốt cục hết hy vọng rồi, cân nhắc 1 hồi, chậc lưỡi, trên mặt mang 1 chút tươi cười:

- Ừ, tiểu Lưu cậu làm tốt lắm… nếu đồng chí Trương Anh Duệ có tới nữa thì cậu bảo cậu ta liên lạc với tôi, à, lấy số di động của tiểu Bách cho nha.

Trong lòng phó trưởng ban Lưu lập tức nhảy dựng lên, lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt may mắn:

Tiểu Bách là thư ký của phó thị trưởng Tạ, mặc dù mọi người đều biết, liên lạc với thư ký lãnh đạo là cách thuận tiện nhất để tìm lãnh đạo, thế nhưng vấn đề là, cho dù là điện thoại của thư ký lãnh đạo cũng không phải là ai cũng có tư cách để biết hết, phó thị trưởng Tạ bảo mình đưa số điện thoại của tiểu Bách cho Trương Anh Duệ… mặc dù vẫn chưa biết rốt cục Trương Anh Duệ có quan hệ gì với phó thị trương Tạ, thế nhưng quan hệ người này với phó thị trưởng Tạ, tuyệt đối là thân thiết hơn mình. Dù sao thì nhanh nhất cũng phải ngày mai mới có thể gặp Tạ Ngọc Quốc được, Trương Anh Duệ suy nghĩ 1 hồi, rõ ràng, lúc trước phó chủ tịch tỉnh Lý đến thăm có đưa cho mình danh thiếp của mấy vị… hình như đều là làm kinh doanh cả, cho dù Trương Anh Duệ chỉ là lính mới ra nhập vào trong giới quan trường, thế nhưng đạo lý này cậu vẫn rất hiểu.

Nhận được điện thoại của Trương Anh Duệ, phó tổng biên tập tòa soạn Lại Văn Sinh có chút bất ngờ, trong lúc nhất thời không nhận ra người tự xưng là Trương Anh Duệ là ai… còn bảo người ta gọi nhầm số, cũng không có khả năng đó, hắn không chỉ nói chính xác tên và chức vụ của mình ra, mà còn gọi bằng số điện thoại cá nhân, đây rõ ràng không phải là người bình thường, thế nhưng người này rốt cuộc là ai?

Không trách Lại Văn Sinh được, thật sự là chuyện lúc đó rất kinh ngạc, sau khi nhận được điện thoại của Trương Anh Duệ, Lại Văn sinh căn bản không nghĩ ra.

Cũng tốt, chuyện hôm nay Trương Anh Duệ giải quyết chưa được ổn thỏa lắm, không có hứng thú chơi trò trốn tìm với Lại Văn Sinh, lập tức nhắc nhở cho Lại Văn sinh:

- Lại tổng biên thật là người hay quên, lần trước phó chủ tịch tỉnh Lý xuống thị sát, chúng ta đã từng gặp mặt rồi còn gì. Tuy rằng hơi bị tổn thương, người này mới có mất ngày mà anh bạn đã quên tôi rồi sao?

Có từ gợi ý “phó chủ tịch tỉnh Lý”, Lại Văn Sinh lập tức nhớ ra Trương Anh Duệ là ai, lúc này thở hổn hển:

- À! Hóa ra là cậu ta à! Sao lại là cậu ta? Thế nhưng bất luận thế nào, đối với 1 người có quan hệ không bình thường với thường ủy tỉnh ủy, mình cũng không thể đắc tội được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK