Còn của Vương đội trưởng, đương nhiên không thể thiếu, một cái phong thư đặt một chồng màu đỏ hình vĩ nhân, sớm đã xuất hiện ở cửa trong một khắc này, đã được Trương Anh Duệ thuận tay đặt vào bên trong áo của Vương đội trưởng khi giúp anh ta lấy quần áo.
Như vậy trong một khắc này, trong lòng Vương đội trưởng nghĩ như thế nào đây?
- Không tồi, rất được, tiểu tử này còn nhỏ, vậy mà biết quy củ!
Đối với kết quả này coi như là Trương Anh Duệ thấy vừa lòng, có những lời này, sự tình từ nay về sau dễ hơn, còn sau này có thể tiếp tục tiến một bước đặt quan hệ với Vương đội trưởng hay không, còn phải xem năng lực của chính mình.
Tiểu tử này rất biết làm người đây, các khía cạnh đều có thể chấp nhận! Bạch Băng thấy hành động của Trương Anh Duệ càng ngày càng thích thú .
Sự tình hôm nay, vốn là mình giúp em gái của mình, cho dù là không cho mình phí vất vả này, mình cũng không thể nói cái gì, nhưng tiểu tử này đã làm như vậy ... coi như biết quy củ, đối với người tôn kính lễ phép với chính mình, ai cũng đều ưa thích.
Ngay khi Trương Anh Duệ một hàng bốn người sắp đi ra khỏi đại sảnh Đắc Nguyệt Lâu, trong đại sảnh bỗng nhiên truyền đến một giọng nữ nhân phẫn nộ thét chói tai, “ Thằng khốn nạn!”
Ngay theo sau một tiếng thét chói tai này...
- Choang!
Một cái đĩa cá, đập thẳng vào trên đầu Bạch Băng, Bạch Băng hoàn toàn không có chút phòng bị nào, ho cũng không hông nổi một tiếng liền ngã xuống.
- Xoảng …
Vô số đĩa vỡ rơi trên mặt đất.
Đứng ở bên cạnh Bạch Băng, Trương Anh Duệ mặc dù không may mắn hơn nhiều, cái đĩa trong mâm là cá chép dấm đường đã chế biến xong, một chút cũng không có lãng phí đã rơi vào trên quần áo Trương Anh Duệ, nước canh nồng nặc đang từ quần áo Trương Anh Duệ chậm rãi chảy xuống.
Đây là... Sao lại thế này?
Trong nháy mắt, tất cả mọi người trong đại sảnh đang dùng cơm bị biến hóa nháy mắt này làm giật mình, cả đại sảnh vốn tiếng động lớn, trong nháy mắt, thế nhưng yên tĩnh không tiếng động.
- Anh, anh làm sao vậy? Anh làm sao vậy? Anh ngàn vạn lần đừng dọa em!
Vẫn là Bạch Tuyết phản ứng trước hết, hét lên một tiếng, lập tức quỳ gối bên cạnh Bạch Băng đã hôn mê, khóc ròng.
Vương đội trưởng sắc mặt nháy mắt xanh mét, môi đang không ngừng run run!
Hắn cũng không phải bởi vì Bạch Băng không biết bị cái tên khốn nào làm cho bất tỉnh nhân sự mà phẫn nộ, mà là bởi vì... mẹ kiếp, cái tên khốn ném chén đĩa nào? Nếu nện ở trên đầu lão tử... Trời ạ! Đám khốn nạn này !
- Ai! Ai to gan như vậy? Dám ban ngày ban mặt tập kích cán bộ quốc gia?
Kịp phản ứng lại, Vương đội trưởng nháy mắt nổi giận! Tiếng rống giận dữ quanh quẩn ở cả trong đại sảnh,
- Tào Đại Vĩ, cái đồ khốn kiếp nhà ông ở nơi nào? Nhanh chóng ra đây cho tôi !
Từ lúc xảy ra chuyện, Trương Anh Duệ luôn luôn lặng lẽ chú ý Vương đội trưởng, lặng lẽ xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán: mẹ kiếp, ai mà dám như vậy, may mắn Vương đội trưởng không đem chuyện này đổ lên trên đầu mình, nếu không sự tình thật phiền toái!
Tào Đại Vĩ tè ra quần từ phòng làm việc của mình lao tới!
Nghe được người phục vụ nói không biết từ nơi nào bay tới một cái đĩa thức ăn khiến đội trưởng trung đội cảnh sát giao thông huyện - Bạch Băng khiến anh ta hôn mê bất tỉnh nhân sự, còn suýt nện vào đầu đội trưởng phòng cảnh sát giao thông huyện, lá gan Tào Đại Vĩ cũng gần tê liệt .
Khi ở trong đại sảnh đã thấy thân ảnh Trương Anh Duệ, lá gan tê liệt, khuôn mặt Tào Đại Vĩ nháy mắt trở thành một quả mướp đắng: sao lại là cạu thanh niên này? ! Mẹ nó chứ! Sao mỗi lần chính mình xảy ra sự cố đều có quan hệ cùng vị tổ tông này? Chẳng lẽ người này là khắc tinh mạng của lão tử sao, mỗi lần thấy hắn lão tử đều bị chuyện không hay ho? !
Đối với Trương Anh Duệ, Tào Đại Vĩ thật sự là sợ. Lần trước người này không biết từ chỗ nào xuất hiện rồi đến Đắc Nguyệt Lâu ăn cơm, kết quả vào lúc nửa đêm, Hổ ca uy phong hiển hách phải bỏ chạy; lần thứ hai người này tới dùng cơm, trên ót đội trưởng Bạch liền trúng một cái đĩa không biết từ nơi nào xuất hiện...
Thế này là thế nào? Mẹ nó, tiểu tử đó đúng là sát tinh của lão tử!
Bị Tào Đại Vĩ không ngớt mắng trong lòng, nhưng Trương Anh Duệ căn bản không chú ý tới Tào Đại Vĩ, sờ nhẹ ở lỗ mũi Bạch Băng một chút, lại lật mở mí mắt Bạch Băng nhìn nhìn, trong lòng nhất thời thở phào nhẹ nhõm một hơi, an ủi Bạch Tuyết đang không biết làm gì hơn là khóc:
- Chị Bạch, chị yên tâm, anh Bạch không có việc gì, chỉ hôn mê bất tỉnh, không có vấn đề gì, nhiều nhất ngay cả có bị chấn động đến não, nghỉ ngơi vài ngày thì ổn thôi.
Nhìn thấy anh trai của mình bất tỉnh nhân sự hôn mê ở nơi này, Bạch Tuyết sớm đã hoảng, hoang mang lo sợ, bây giờ nghe thấy Trương Anh Duệ nói lời này, nhất thời giống như bắt được một cọng cỏ cứu mạng, tóm lấy quần áo Trương Anh Duệ :
- Anh Duệ, cậu không gạt tôi chứ? Anh của tôi thật sự không có việc gì?
- Thật sự không có việc gì…
Trương Anh Duệ liên tục gật đầu, cố gắng lấy tâm trạng của mình thuyết phục chi ta:
- Nhưng việc khẩn cấp trước mắt vẫn là nhanh chóng đem Bạch đội trưởng đến bệnh viện đi, cho bác sĩ làm kiểm tra.
- Đúng đúng … đúng rồi, nhanh chóng đưa đi bệnh viện!
Trương Anh Duệ nói đôi lời lập tức nhắc nhở Bạch Tuyết, cuối cùng đã biết mình phải làm gì, Bạch Tuyết nhanh chóng lau nước mắt không ngừng trào ra:
- Người phục vụ đâu, người phục vụ đâu? Đều chết hết rồi sao? Chưa chết thì nhanh chóng tới hỗ trợ!
- Mẹ nó chứ! Lúc này mấy thằng nhãi con đó đang làm gì chứ?
Đang như một đứa cháu không ngừng giải thích cùng Vương đội trưởng ở nơi này, Tào Đại Vĩ, nghe thấy giọng Bạch Tuyết, mới phát hiện người phục vụ trong cửa hàng của mình lại không có một người nào, không có một đứa nào lại đây hỗ trợ.
Vốn lòng tràn đầy sốt ruột nhất thời hóa thành lửa giận tràn lòng, một dãy phục vụ chậm chạp chạy đến trước mặt với vẻ mặt khẩn trương, bành bạch ba cái tát thật mãnh liệt, tựa hồ còn chưa cảm thấy đủ, lại nhảy dựng lên đá mấy cái, lúc này mới cảm thấy trong lòng đã thoải mái chút ít, mắng:
- Các ngươi … còn không mau qua đó hỗ trợ?
Mấy người phục vụ bị đánh một trận nhưng cũng không dám đánh trả một cái, nhanh chóng lại đây giúp Bạch Tuyết đưa Bạch Băng đang hôn mê bất tỉnh dậy.
Tào Đại Vĩ lại đem cái chìa khóa xe của mình lại đây:
- Lái xe đi, mau chóng đưa Bạch đội phó đến bệnh viện đi!
Mấy tiểu đệ lập tức tè ra quần đưa Bạch Băng đi ra ngoài, Trương Anh Duệ cực độ hoài nghi mấy tên tiểu tử này tích cực như vậy, kỳ thật chính là muốn tránh đi cơn thịnh nộ của ông chủ mình sắp như chó cùng rứt giậu, hơn nữa... Mình đi bệnh viện trông nom, hay là ở nơi này xử lý chuyện?
Trương Anh Duệ nhất thời có chút không quyết đoán được!
- Lão đệ, cậu ở đây đi, nhìn xem rốt cuộc là ai làm ! Nếu điều tra ra người mà tôi không thể động vào thì thôi...
Trước khi ra cửa, Bạch Tuyết mang vẻ mặt hận thù nhìn đại sảnh một cái, nói với Trương Anh Duệ.
Không thể động vào thì thôi, còn nếu động vào được thì làm sao bây giờ? Với gia thế của họ Bạch ở huyện, nhiều ít cũng có thể xem như nhà giàu có, vấn đề này tựa hồ cũng không cần quá lo lắng.
- Vâng, tôi biết.
Trương Anh Duệ gật gật đầu, hắn cũng không có thiện cảm gì đối với người con gái loạn ném chén đĩa như vậy!
- Chén đĩa là ai ném?
Vương đội trưởng phẫn nộ kêu to!
- Tôi ném, thật ngượng ngùng, ném trật.
Một thanh âm lạnh như băng từ trong đại sảnh truyền đến, một người con gái mặc một bộ quần áo trắng tuổi còn trẻ, vẻ mặt cao ngạo đi tới.
Miệng nói là thật có lỗi, nhưng Trương Anh Duệ sững sờ là trên mặt người con gái đó không có một tia hối lỗi nào.
Người này thật sự là...
Nhưng Trương Anh Duệ thừa nhận chính mình chưa từng gặp qua người con gái nào như xinh đẹp vậy, hơn nữa khi nhìn thấy gương mặt của cô gái này, trong nháy còn có vẻ thất thần như vậy, nhưng diễn xuất của cô ta, lại làm cho ta nháy mắt coi cô gái này vào trong hàng ngũ " mỹ nữ rắn rết ".
Coi như người chung quanh là hư vô, mỹ nữ rắn rết khinh thường ném ra một tờ giấy:
- Đây xem như bồi thường tiền thuốc men cho ngươi đồng bạn kia. 5 vạn, hẳn là đủ rồi.
Trời ! Người nhà người ta bị thương còn thái độ như vậy? Chẳng những không chủ động giải thích, còn dám dùng ngữ khí đó nói chuyện với người ta sao? Trương Anh Duệ cảm thấy được đầu óc của mình có chút xoay vòng: cô ta nghĩ cha của mình là Lý Cương?
Ngay khi Trương Anh Duệ muốn nói thêm gì, một người thanh âm như vui sướng khi người gặp họa lên tiếng, người này từ nhân dạng, trên mặt cũng có dáng vẻ lưu manh đi tới, vẻ mặt vui sướng:
- Vị tiểu thư này, vừa rồi cô cùng thiếu gia ta uống chén rượu không phải là xong sao? Cần gì phải giận dữ lớn như vậy, còn ném chén đĩa? Nhìn xem, nhìn xem, sự tình đá làm lớn rồi?
Ai đây? Trương Anh Duệ nhìn thấy cậu thanh niên đột nhiên xuất hiện này, vẻ mặt mờ mịt, nhưng trong lòng lại cảm thấy được cảnhh trước mắt này có chút quen thuộc: ồ, đây không phải là cảnh tượng trên kịch truyền hình vẫn thấy: thanh niên hư trêu chọc con gái nhà lành đó sao... À, có vẻ như vị tiểu thư bị trêu chọc này cũng không phải là con gái nhà lành... cảnh thường xuyên xuất hiện trên TV, cứ như vậy xuất hiện ở trước mắt mình?
Còn vừa rồi một số chén đĩa xuất quỷ nhập thần "Cá chuồn", vốn là nên rơi xuống trên đầu tiểu tử này? Trương Anh Duệ cảm giác trong lòng mình đại khái có thể hiểu rõ một chút .
Nghĩ đến đây cái, Trương Anh Duệ cảm giác toàn thân mình run lên, bắt đầu nổi da gà.
Nhưng nếu như nói như vậy... Trương Anh Duệ đột nhiên cảm giác được mỹ nữ rắn rết này tựa hồ cũng không có đáng giận đến như vậy, gặp được công tử nhà giàu hư hòng như vậy, mặc kệ là ai tâm tình đều cũng không khá hơn chút nào.
- Cút!
Mỹ nữ rắn rết vẻ mặt chán ghét nhìn cậu thanh niên kia một cái, nói lạnh băng.
- Chậc chậc, thật đúng là đáng yêu, rất hay! Vốn thiếu gia ta rất thích hương vị loại này…
Cậu thanh niên choai choai kia tựa hồ không chút để ý đối với phản ứng của mỹ nữ rắn rết, ngược lại vẫn còn rất thích thú trêu chọc cô gái. Khi thấy cô gái phản kháng hắn, lại biến thành khoái cảm cho hắn:
- Thành thật nói cho cô em biết, vốn thiếu gia biết cô em có thể có một chút thế lực nào đó, nhưng anh cho cô em biết, mặc kệ cô em là ai, chỉ cần là người trong tỉnh tới đây, tới cái chỗ này, là rồng cũng qùy cho ta dẵm, là hổ thì nằm xuống cho ta cưỡi, là đà bà... Hắc hắc...
Nói đến đây, vẻ mặt cậu ta vô cùng nham hiểm và hài hước.