Lý Tuyết Âm khẽ cười, vẻ mặt hài hòa, tự nhiên:
- Tạ thị trưởng khách khí rồi, hôm nay tôi chỉ về đây với danh nghĩa cá nhân, kinh tế của lão gia dưới sự dẫn dắt của các công phồn thịnh thế, ông nội sẽ rất vui.
Tạ Ngọc Quốc cười tươi như một đóa hoa, mình khổ sở chờ ở đây là vì cái gì? Còn không phải là vì những lời này sao!Nụ cười cũng ân cần hơn trước mấy lần vốn có chút uốn éo nhưng bây giờ cũng khom lưng:
- Lý tiểu thư, tôi giới thiệu cho cô các đồng chí trong huyện ủy, biết cô về họ đã đích thân ra nghênh đón.
Sau đó mới đến lượt những người lãnh đạo trong huyện ủy.
Rõ ràng là hợp lý tất cả đều thở phào nhẹ nhõm. Tất cả mọi người đều biết Tạ thị trưởng bắt được cơ hội này đã thao thao bất tuyệt, nếu như đặt cuộc gặp gỡ bình thường trong thời tiết như thế này thì ai mà chịu nổi?cả đời Tạ thị trưởng mới gặp được tiểu công chúa của Lý gia không ngờ lại nhanh chóng như vậy.
Trong lòng mọi người đều so bàn cãi về Tiểu công chúa Lý gia này.
Cũng đúng, tuy Tạ Ngọc Quốc dong dài đúng là không có đầu óc, đứng nói chuyện với Lý công chúa dưới trời nóng như thế này không phải là muốn đắt tội với cô ấy hay sao.
- Thư kí Triệu, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Triệu Văn Đường bắt tay nhẹ nhàng, Lý Tuyết Âm và khẽ cười nói:
- Lần này đến đã làm các ông phiền toái rồi.
- Không phiền, không phiền.
Triệu Văn Đường không ngờ là tiểu công chúa còn nhớ đến mình, khiến ông ta thấy mình thật sáng giá, được sủng ái hơi có chút lo sợ, nhất thời không biết nói gì đó cho hay:
- Đây là việc chúng tôi nên làm.
Tuy tất cả các thành viên của huyện ủy đều đến đây nhưng nhiển nhiên là người có tư cách tiếp kiến Lý Tuyết Âm cũng chỉ có Huyện thái gia Triệu Văn Đường này thôi, người khác chỉ là đến để cho có khí thế chứ không có tư cách kia, Tạ Ngọc Quốc thấy Lý Tuyết Âm nói xong với Triệu Văn Đường liền ân cần nói tiếp:
- Lý tiểu thư, trời rất nóng, chúng ta vào trong rồi nói chuyện …
Vốn dĩ còn muốn để Lý Tuyết Âm tán gẫu với Triệu Văn Đường nhưng lại vỗ đầu giật mình, trời nóng như vậy cử để vị tiểu công chúa đứng thế hay sao. Biết mình sai giọng có phần nghiêm trọng, vội vàng gật đầu liên tục:
- Đúng! Đúng Lý tiểu thư chúng ta vào trong đi, trong huyện đã chuẩn bị xong rồi.
Lý Tuyết Âm không hề để ý đến những lời này là ngẩng đầu tìm Trương Anh Duệ trong đám người, mắt liền sáng lên, khoát tay:
- Chờ một chút, tôi nói chuyện với bằng hữu mấy câu.
Lý Tuyết Cần vừa nói xong, Triệu Văn Đường và Tạ Ngọc Quốc đã đố kị.
- Trương Anh Duệ, phần mộ tổ tiên của hắn được yểm cái gì mà hắn lại lọt vào được mắt xanh của tiểu công chúa Lý gia cơ chứ? Tại sao người lọt vào mắt xanh tiểu công chúa Lý gia lại không phải là ta?
Từng đôi một nhìn Trương Anh Duệ với ánh mắt đố kị, ánh mắt hung tàn, họ nghiến răng nghiến lợi hận Trương Anh Duệ đã qua mặt mình.
Tạ Ngọc Quốc cười xấu hổ, kế sách của mình đã sai lầm.
Tại sao mình lại quên mất, lần trước lúc tiểu công chúa Lý gia đến chính mình đã bố trí để tên tiểu tử này tiễn, hôm nay Lý công chúa lại đến đây vẫn xem trọng thể diện của tên tiểu tử này, hắn có chút quan hệ với tiểu công chúa Lý gia xem ra mình còn vượt ngoài tưởng tượng của mình. Phải nhanh chóng hành động với tên tiểu tử này không đến lúc lại phải khóc cho chỗ ngồi của mình.
Trương Anh Duệ đứng dậy từ trong đoàn người, cười hì hì với Lý Tuyết Âm, lúc này mới híp mắt gật đầu:
- Màu da mặt thoạt nhìn cũng không tồi, so với lúc trước tốt hơn nhiều, xem ra thời gian này cuộc sống của cô cũng không tồi đâu.
Choáng váng, hành động của Trương Anh Duệ lần này cực kì là vô lễ, khiến cho Tạ Ngọc Quốc và Triệu Văn Đường hoảng sợ, họ nháy mắt nhau liên hồi:
- Tiểu tử này là ai mà dám nói chuyện với tiểu công chúa Lý gia như vậy?
Họ đoán chuyện tiểu công chúa Lý gia sẽ nổi giận là đương nhiên, Trương Anh Duệ may mắn nhưng xem ra vận may cũng chỉ đến đó là dừng lại.
Tạ Ngọc Quốc và Triệu Văn Đường đã âm thầm dự liệu, sau khi về sẽ cắt đứt quan hệ với hắn không sẽ bị tên tiểu tử này gây phiền hà mất.
Nhất là Tạ Ngọc Quốc trong lòng lại càng hối hận, vỗ dĩ còn tưởng tên tiểu tử này sẽ biết lượng sức nhưng thật không ngờ đã không đỡ được trách nhiệm khó khăn này.
Những người khác cũng không khác biệt là mấy, vốn dĩ Trương Anh Duệ đã bị Lý Tuyết Âm coi thường, họ vui sướng khi có người gặp họa. Tiểu tử ngươi không thành rồi, không chỉ là hầu hạ không cẩn thận mà còn dám dùng loại ngữ khí và thái độ này nói chuyện với tiểu công chúa ư?
Tiểu tử, ngươi chết chắc rồi!
Thậm chí mấy người bên cạnh Trương Anh Duệ còn sợ bị hắn làm liên lụy, cẩn thận giữ khoảng cách với hắn.
- Đúng vậy, tâm trạng tốt hơn rồi, đúng là da tôi bây giờ khá hơn nhiều rồi sao?
Lý Tuyết Âm có vẻ mừng rỡ hỏi:
- Thế nào, cậu cũng thấy da tôi so với lúc trước đẹp hơn rồi sao?
Ngoài dự đoán của mọi người, tiểu công chúa Lý gia không hề nổi giận mà còn cười híp cả mắt, gật đầu, nhìn có vẻ vui mừng vô cùng.
Đặc biệt vui vẻ? Tất cả mọi người đều thấy hình như đầu óc mình có chút vấn đề:
- Mẹ kiếp, rốt cục xảy ra chuyện gì vậy? Khốn nạn, tên tiểu tử này không tôn trọng cô ta như vậy, vì sao lại không nổi giận lại còn cũng hắn khách sáo nữa chứ!
Một suy nghĩ nhanh chóng ấp đến:
- Tôi đoán, tên tiểu tử này có quan hệ thân thích với tiểu công chúa Lý gia mới dám tùy tiện như thế chứ.
Ý thức được điều này, những người lúc trước gần Trương Anh Duệ có chút hối hận liền kéo lại quan hệ với hắn, mong có thể gần được tiểu công chúa của Lý gia, họ là gia tộc cao quý đó là chuyện trước kia không dám nghĩ nhưng hôm nay nó đặt ngay trước mắt mình không thể bỏ phí được.
Trong lúc nhất thời, bọn người kia ngay đến cả suy nghĩ ăn thuốc chuột cũng có.