Cho nên tuy Lưu Kim Quốc nói là từ chối nhưng trên thực tế vẫn phải trả lời:
- Được cứ như vậy đi, chỉ cần bên đồn công an chi 3 phần tiền phần còn lại chúng ta sẽ lo liệu.
Nhưng lỗ tai Diệp Thiên nghe được những lời này không phải là cái gì ghê gớm, thời gian hắn ở trong chốn quan trường vẫn là quá ngắn, cho nên theo bản năng hắn nghĩ rằng đây là sự thoái thác của Lưu Kim Quốc.
Trong lòng hắn thấy khó chịu… ta cho ngươi một cơ hội ở gần lãnh đạo như vậy tại sao ngươi lại không cảm ơn ta? Được nha, bây giờ có chút chuyện thì ra sức khước từ, có ý gì đây?
Khổ nỗi là Phó Trấn Trưởng của chúng ta không phải là người dễ dấu được tâm sự, sau khi nghe thấy Lưu Kim Quốc nói thế liền cười… Tuy rằng còn có nhưng cũng không mong gì.
Người thanh niên sao lại dễ kích động vậy chứ, thì sao có thể lĩnh hộ ý của lãnh đạo đây? Dù gì thì Lưu Kim Quốc cũng đã công tác hơn 20 năm, sự biểu cảm như vậy của Trương Anh Duệ nhất định ông ta đã xem xét là có chuyện gì xảy ra, nhất thời cũng thấy dở khóc dở cười.
Ta nói nhé, đây là cuộc mua bán của người lớn có đúng không? Nếu không thì đồn công an còn muốn mấy chiếc xe nữa…Không lấy đủ chỗ tốt trước khi đến thì số tiền kia chúng ta có thể đưa cho bọn họ được sao?
Vấn đề là mình là người giỏi giang, lời này Lưu Kim Quốc nói với Trương Anh Duệ khá ngượng ngùng nhưng vẫn là câu nói kia, sau khi biết năng lượng của Trương Anh Duệ, Lưu Kim Quốc trăm ngàn lần không vui, vậy thì cũng không thể thiếu được áp dụng câu “ chỉ số thông minh thấp” trong cách làm việc.
- Chà chà… Trương Anh Duệ à, không phải ta đây nói cậu nhưng chuyện gì cũng phải chú ý đến trình tự một chút, phải danh chính ngôn thuận chứ.
Đối với Trương Anh Duệ phải nén giận, Lưu Kim Quốc không thiếu lời giải thích với hắn:
- Chuyện này, tiền là của cấp trên… khoảng 8%, có thể chúng ta ra mặt nhưng cũng phải đợi tiền của Cục công an đặt đúng chỗ cái đã, họ còn tiền thì cũng không yêu cầu chúng ta mua thêm xe, người ra mặt sẽ nghĩ như thế nào đây? Người ta có thấy huyện chúng ta nhiều tiền quá không?
Đây đúng là những lời nói thật xuất phát từ nội tâm, đám người bình thường trừ phi trong đó là con cái của mình nếu không chắc chắn rằng sẽ không có cái lý thấu đáo đến vậy.
Lưu Kim Quốc đối với Trương Anh Duệ đúng là đã đạt tới một trình độ nào đó… ở làng quê và thị trấn này mọi người không thể chú ý bao hàm hết được, ưa đi thẳng về thẳng, Lưu Kim Quốc nói với Trương Anh Duệ như vậy nếu là người khác e là không dám.
Chuyện này… hình như nghe cũng thấy là có chuyện như vậy, Trương Anh Duệ cũng biết, người làm việc trong chốn quan trường không sợ sai chỉ sợ danh bất chính ngôn bất thuận.
Cũng chỉ vì danh chính ngôn thuận mà tiêu tốn cả 10 vạn đồng tiền thưởng cũng là chuyện thường, mặc dù là đang ở chỗ nhân dân, nhưng kẻ phá hoại đúng là thiếu con mắt: tiêu tốn 10, lãnh đạo chỉ cần 1 vạn thôi, sao lại thiếu tâm nhãn như vậy?
Nghĩ đến đó, Trương Anh Duệ gật đầu cười:
- Được, cảm ơn Bí thư Kim Quốc, bảo lão Đoàn đến báo cáo với ngài.
E vẫn là tưởng tượng, chỉ lo bị lừa.
Lưu Kim Quốc đi ra từ trong phòng, Trương Anh Duệ muốn gọi điện cho Đoạn Thành Đào một chút, hỏi xe sự phân phối xe ở Cục công an có giống như Lưu Kim Quốc nói hay không, nếu đúng là có chuyện như vậy thì cần phải cẩn thận, bỏ đi, quyết định vẫn là phải trực tiếp đến đồn công an: nói ba xạo trong điện thoại xong rồi, nhưng nếu mình đến đồn công an thì mình cũng phải tỏ ta coi trọng họ… Các anh xem, vì vấn đề xe của đồn công an các anh mà tôi đã phải tìm đến tận cửa để giúp các anh giải quyết… Quan trọng nhất là Trương Anh Duệ đã phát hiện ra vấn đề thực tế khá nghiêm trọng: đối với quan trường cái gọi là lệ thường và quy tắc ngầm thì chính mình cũng không rõ lắm.
Đây chính là vấn đề lớn. Một khi làm không tốt sẽ phạm vào sai lầm nghiêm trọng, nói không chừng chính mình còn đi đắc tội với người khác mà u mê không biết gì.
Tự nhiên sau khi ý thức được điều này Trương Anh Duệ cảm thấy, mình đến sở công an, có thể từ Trung học mình đã thiếu một số thứ… Hôm nay trò chuyện, có rất nhiều thứ đã lơ đãng để lộ ra mất rồi?
Đoạn Thành Đào còn ở đó hay không, ngay cả chính trị viên cũng phải ngay ngắn đứng nghe. Nghe thấy Trương Anh Duệ hỏi vấn đề xe của đồn công an liền cười khổ:
- Trương Trấn Trưởng, ngài không biết rồi, tài chính về xe của huyện cục sớm đã đi vào vị trí của mình, còn đợi đến trấn chúng ta sao?
- Không giấu gì ngài, Trấn Trường Anh Duệ có thể lo cho sở chúng ta một ít tiền về khoản xe, chúng ta chỉ phải chịu 3 vạn… Vẫn là dùng tiền trong cơ cấu giành cho xe, tiền này còn phải lấy từ một bộ phận khác mới đủ.
Đoạn Thành Đào cười khổ, sau khi hỏi rõ Trương Anh Duệ khoản tài chính này rốt cuộc thì còn bao nhiêu khó khăn nữa.
- Không thể nào? Ngay cả tài chính cho xe mà các ông cũng dám dùng vào việc khác, đến lúc đó khoản tiền để mua xe không đủ thì phải làm thế nào bây giờ?
Trương Anh Duệ trợn tròn mắt.
- Hắc hắc! điều này đơn giản thôi, đến lúc đó 20 vạn dùng cho xe chúng tôi sẽ báo thành 22 vạn, không được sao?
Căn bản là Đoạn Thành Đào nghĩ chuyện này chẳng có gì là to tát cả, hiển nhiên là đối với chuyện này cũng gọi là có lòng.
Được rồi, lần này thì cuối cùng Trương Anh Duệ cũng đã hiểu, vì cái gì mà lúc mua xe cho chính phủ giá lại cao hơn mua xe cho cá nhân, trước kia hắn không hiểu cùng một loại xe thì tư nhân mua 16 vạn nhưng ngược lại cho các đơn vị chính phủ lại là 18 vạn, thì ra chuyện là như vậy…
Tiền mà lúc trước dùng để chiêu đãi các lãnh đạo sau đó đã được tính hợp lý.
Đến đây một lúc Trương Anh Duệ mới hiểu ý của Lưu Kim Quốc muốn nói với mình là gì, hắn liền hỏi một câu:
- Bí thư Kim Quốc đã nói như vậy… là Thư kí Lưu đã đồng ý rồi, các ông đi xin mua xe đi thôi chứ?
- Có thể chuyện còn không phải như vậy sao.
Đoạn Thành Đào vui vẻ gật đầu, đối với lựa chọn lúc trước của mình đúng là may mắn:
- Chà chà, vẫn là Trương Trấn Trưởng ngài có tầm nhìn có khác, đồn công an chúng tôi 3 tháng không làm xong chuyện này mà ngài chỉ có một câu đã lấy được số tiền lớn như vậy.
Đứng thẳng, ra sức vỗ bàn:
- Trấn Trưởng Anh Duệ, ngài chiếu cố đến Cục công an như vậy đêm nay chúng ra nhất định phải nghỉ ngơi, say xưa một trận!