Giờ khắc này, Trương Anh Duệ bị hạnh phúc to lớn đánh bại: trời ạ! Lão tử là đại biểu Hội đồng nhân dân của huyện? Lão tử thực sự trở thành đại biểu của Hội đồng nhân dân huyện? Còn là Ủy viên của Thường ủy Hội đồng nhân dân huyện? Nói như vậy, lão tử hiện tại cuối cùng cũng có thể trở thành người trong thể chế? Dù là nhỏ nhưng rốt cuộc cũng tính là một lãnh đạo nhỏ đi? Oa ha ha ha !
Trương Anh Duệ đắc ý tới có chút không biết trời nam đất bắc.
Tiến vào bên trong thể chế, hầu như là mộng tưởng của mỗi một người trong nước, làm quan, làm lãnh đạo, muốn quyền có quyền, muốn tiền có tiền, hầu như là nguyện vọng của bất cứ người nào trong nước, vốn Trương Anh Duệ cho rằng có người chống lưng cũng không thể trông cậy có thể tiến vào trong thể chế, nhưng hiện tại kết quả này. . . Thật đúng là ứng với câu châm ngôn kia: người không dùng tiền của phi nghĩa không giàu, ngựa không ăn cỏ đêm không béo, ứng với trên quan trường, đó chính là, không có quý nhân trợ giúp, ngươi đời này đừng có hy vọng gì.
Ủy viên Hội nghị hiệp thương chính trị huyện, cái thứ này không tính là cái gì, thực sự đáng giá vẫn là thân phận đại biểu Hội đồng nhân dân huyện kiêm Thường ủy của Hội đồng nhân dân huyện, có một tầng thân phận như thế, liền tương đương với có một cái bùa hộ mệnh, Trương Anh Duệ có thể tính là người trong thể chế.
Tuy là dưới thể chế hiện hành ở trong quốc, Hội đồng nhân dân kỳ thực chỉ xếp hạng dưới Đảng uỷ, bài danh thứ hai, mà không phải giống như phần lớn người cho rằng Đảng uỷ đứng đầu, chính quyền thứ hai, thứ ba mới tính đến Hội đồng nhân dân, nguyên nhân rất đơn giản, chính quyền là do nhân dân bổ nhiệm đó, tuy rằng dưới điều kiện hiện hành Hội đồng nhân dân yếu thế, nhưng cũng không thể che giấu được bản chất thứ hai của người ta, dù sao trên danh nghĩa, quốc gia chúng ta dù sao vẫn là do nhân dân làm chủ, quyền lợi của Hội đồng nhân dân vẫn là rất lớn, chỉ cần thao tác đúng, Hội đồng nhân dân kỳ thực cũng có thể rất trâu bò.
Trương Anh Duệ lúc này ngây ngây ngất ngất, khẽ bay bay, một bộ dáng mừng vui cực kỳ hí hửng, Triệu Văn Đường rất là hài lòng, nhưng. . . cứ như vậy tiếp xuống cũng không được, Triệu Văn Đường nhíu mày, vỗ vỗ vai của Trương Anh Duệ.
Một cái vỗ này chụp xuống, rốt cuộc đập cho Trương Anh Duệ tỉnh lại.
Nhất thời tỉnh lại, trong lòng Trương Anh Duệ phiền muộn : bí thư Triệu à, sao ngài không cho tôi hưng phấn thêm một hồi nữa chứ?
Đáng tiếc, Triệu Văn Đường hiển nhiên không có hiểu được trong lòng Trương Anh Duệ, cười tủm tỉm nhìn Trương Anh Duệ, chân thành căn dặn đối với Trương Anh Duệ nói :
- Anh Duệ à, sau này phải nhớ kỹ, nhân dân đề cử cậu làm đại biểu, là người dân tín nhiệm đối với cậu, cậu chính là nhất định phải từng thời khắc nhớ kỹ mình là đại biểu của nhân dân, nghìn vạn lần không nên phụ lòng kỳ vọng của toàn bộ các phụ lão hương thân trong huyện đó.
Cái gì gọi là không nên phụ kỳ vọng của toàn bộ các phụ lão hương thân trong huyện chứ, đại biểu của toàn bộ phụ lão hương thân trong huyện là ai? Còn không phải chính là ông sao.
Trương Anh Duệ hiểu đây là Triệu Văn Đường ám chỉ bày tỏ thái độ của chính mình, lúc này vẻ mặt cảm kích và kích động nói:
- Bí thư, sau này có chuyện gì, ngài cứ phân phó. Hơn nữa tôi còn trẻ, lý luận tri thức và kinh nghiệm đều còn nông cạn, trên mặt lý luận liên hệ thực tế và phân tích vấn đề cụ thể, cũng còn kém rất nhiều, vẫn mong muốn ở sau này có thể được bí thư ngài dốc sức chỉ bảo, tôi phi thường nguyện ý tiếp thu giáo huấn của ngài.
Những lời này của Trương Anh Duệ là lời Triệu Văn Đường muốn nghe được nhất, lòng tràn đầy vui mừng tiếp nhận ám chỉ của Trương Anh Duệ, con mắt Triệu Văn Đường nhìn về phía Trương Anh Duệ lần thứ hai thân thiết thêm vài phần, thân thiết vỗ vỗ vai của Trương Anh Duệ :
- Tiểu Trương à, sau này có cái gì không hiểu, cứ tới tìm ta. . . Ừm, cậu hiện tại đã là Ủy viên Thường ủy Hội đồng nhân dân, vậy ở bên Hội đồng nhân dân là phải có một chút công tác cần phụ trách. Như vậy đi, công tác Ủy ban pháp chế bên kia, tuy rằng vẫn đều là do tôi phụ trách, nhưng công tác của tôi trọng điểm là ở bên này, bên kia cũng không xem được quá nhiều, làm Phó chủ nhiệm Ủy ban pháp chế, hãy giúp tôi gánh lấy trọng trách ở công tác bên Ủy ban pháp chế đi.
Tính đặc thù của Hội đồng nhân dân, cũng không phải phía chính phủ có thể nghi vấn, tuy rằng bên Đảng uỷ có thể nghi vấn, nhưng Triệu Văn Đường chính là đứng đầu Đảng uỷ, kể từ đó, an bài cái này cho Trương Anh Duệ, là ai cũng đều không nói được gì.
- Dạ?
Trương Anh Duệ há to miệng ra, trừng mắt nhìn, nhất thời không tiêu hóa được ý tứ trong lời này của Triệu Văn Đường: nếu như mình không có hiểu sai mà nói, vậy ý tứ đúng của lời này là, lão tử làm quan? Còn là Phó chủ nhiệm? Nghe đứng lên tựa hồ còn là một chức Phó có tính chất Thường vụ? Thế nhưng công tác Ủy ban pháp chế này, rốt cuộc là làm cái gì?
- Cảm thấy được áp lực đúng không? Lo lắng không làm tốt phần công tác này đúng không? Không cần suy nghĩ nhiều, cứ chăm chỉ đi làm là được, có cái gì không rõ, không hiểu, cứ hỏi tôi, người trẻ tuổi mà, có chút mạnh dạn đi đầu là chuyện tốt.
Đối với nghi hoặc của Trương Anh Duệ, Triệu Văn Đường rất thoả mãn: công tác của Ủy ban pháp chế là một nghành có cái tính chất gì? Cũng không phải là nghành quan trọng nhất, mình có thể đảm nhiệm hết được sao?
Sự an bài này, cũng có thể nói là hành động tốt của Triệu Văn Đường đối với Trương Anh Duệ, hơn nữa hai người tới một mức độ nào đó thành cấp trên cấp dưới, giao tình không phải từ từ đi ra sao! Đương nhiên, lời này đương nhiên không cần Triệu Văn Đường tự nói ra, đường đường bí thư Huyện ủy còn phải nói như vậy, thì cũng quá mất mặt, bí thư chính là linh hoạt làm cái này.
Bất luận như thế nào, mặc kệ Triệu Văn Đường đứng ở cái mục đích gì an bài cái chức vụ cho mình, đối với chính mình mà nói, đây cũng là một chuyện cực kỳ quan trọng, Trương Anh Duệ cung kính cúi mình vái chào Triệu Văn Đường :
- Lãnh đạo, tôi còn trẻ, vô luận là kinh nghiệm hay các phương diện khác, đều rất thiếu, mong muốn sau này có thể thường xuyên được nghe ngài giáo huấn.
- Được, được.
Triệu Văn Đường cười tủm tỉm gật đầu, trong mắt tràn ngập hài lòng, ngay cả vẻ tươi cười hồn hậu cũng đều không kìm được lộ ra: hiện tại xem ra, lấy thêm Phó chủ nhiệm này nữa, mình thật là kiếm lớn nữa rồi!
- Như này đi, để tôi cho Tiểu Vương mang cậu đi xem, đi tới làm quen hoàn cảnh công tác trước một chút.
Nói rồi y cùng Trương Anh Duệ đi tới văn phòng làm việc bí thư bên ngoài, căn dặn đối với Vương Hải Triệu:
- Tiểu Vương à, hiện tại đồng chí Anh Duệ là Ủy viên Thường ủy Hội đồng nhân dân kiêm Phó chủ nhiệm Ủy ban pháp chế huyện ta, sau này lúc tôi không ở đây, công tác ở bên Ủy ban pháp chế cậu có thể trực tiếp tìm đồng chí Anh Duệ. Hiện tại cậu mang đồng chí Anh Duệ đi xem phòng làm việc của cậu ấy, ừm, là gian phòng ở phía Tây đi, tôi nhớ kỹ gian phòng làm việc kia còn trống. Mặt khác, giúp đồng chí Anh Duệ làm giấy thông hành cấp cho xe công của Huyện ủy và chính quyền huyện một chút.
- Lãnh đạo ngài yên tâm.
Vương Hải Triệu không dám chậm trễ, vội vàng cung kính trả lời, nhưng mí mắt chính là nhảy loạn lên liên tục, cả tròng mắt cũng đều đổ lên ước ao đối với Trương Anh Duệ.
Mẹ kiếp! Người này không chỉ có là Thường ủy của Hội đồng nhân dân, còn là Phó chủ nhiệm Ủy ban công tác pháp chế? ! Người này bò lên cũng quá nhanh đi? Ông chủ đối với vị này. . . Không, hiện tại hẳn là gọi là chủ nhiệm Trương đi, mức độ coi trọng của ông chủ đối với vị chủ nhiệm Trương này, chính là có chút dọa người !
Cái gì mà gọi là lúc tôi không ở đây, chuyện bên Ủy ban pháp chế liền do Trương Anh Duệ phụ trách? Ông chủ hắn, trên cơ bản sẽ không suy nghĩ tới chuyện bên phía Hội đồng nhân dân, bởi vậy, người này chẳng phải là trở thành người đứng đầu thực tế nắm thực quyền của Hội đồng nhân dân sao? !
Nhất là Triệu Văn Đường phân phó đem gian phòng làm việc phía Tây kia cho Trương Anh Duệ sử dụng, càng làm cho trong lòng Vương Hải Triệu tim đập loạn thình thịch.
Rất hài lòng đối với phản ứng của Vương Hải Triệu, Triệu Văn Đường tán dương gật đầu, lại liếc mắt nhìn Trương Anh Duệ :
- Tiểu Vương à, thanh niên các cậu có tiếng nói chung, sau này lúc rảnh rỗi hãy giao lưu nhiều hơn đi.
Trương Anh Duệ vừa cười vừa nói:
- Phải ạ, không dối gạt bí thư ngài, vừa rồi lúc còn chưa tiến vào phòng ngài, tôi và thư ký Vương chính là mới gặp đã quen.
- Vậy là tốt rồi, những người lớn tuổi chúng tôi đây, có thể cho người trẻ tuổi phục vụ và hậu cần vài năm, sau này chính là thiên hạ của người trẻ tuổi các cậu.
Con mắt của Triệu Văn Đường sáng lên, nhanh như vậy đã giao hảo với Trương Anh Duệ này rồi sao? Tiểu Vương này, rất hiểu chuyện đó! Không tồi không tồi, lại khảo sát thêm một đoạn thời gian nữa xem.
... ...
Dù sao điều kiện kinh tế thành phố cấp cho huyện có hạn, Huyện ủy huyện Bình, Hội đồng nhân dân huyện, chính quyền huyện và Hội nghị hiệp thương chính trị huyện Bình, đều là làm việc ở trong một tòa nhà lớn, cũng không phải là bốn ban mỗi ban đều có một cái tòa nhà làm việc riêng, không giống như là Hội đồng nhân dân Thành phố, có hẳn một tòa nhà làm việc riêng dành cho Hội đồng nhân dân Thành phố, chỗ làm việc của Thường ủy Hội đồng nhân dân huyện ở ngay trong tòa nhà Huyện ủy, và cũng giống Huyện ủy mỗi ban chiếm một tầng lầu, tầng năm là tầng chuyên dụng dành cho Bí thư Huyện ủy và Chủ tịch huyện làm việc, mà tầng bốn, chính là chỗ làm việc của Hội đồng nhân dân huyện.
Xét thấy ngoại trừ một ít nhân viên công tác ra, đám lãnh đạo Hội đồng nhân dân sẽ là các vị đại lão trong huyện kiêm nhiệm, sẽ là các lãnh đạo hương trấn phía dưới, nên người thực sự làm việc ở chỗ này rất ít, cho nên tuy rằng cả một ban to như vậy, nhưng chỉ cần một tầng lầu, đối với Hội đồng nhân dân huyện mà nói, trái lại cũng chỉ cần vậy là đủ rồi.
- Chào Thư ký Vương.
- Thư ký Vương hôm nay làm sao lại rảnh rỗi đến chỗ thâm sơn cùng cốc này của chúng ta thế?
Thấy Thư ký Huyện ủy lại có thể hiếm có đến Hội đồng nhân dân, toàn bộ nhân viên công tác của Hội đồng nhân dân đang uống trà xem báo chỉ ở tầng này. Hội đồng nhân dân bình thường cũng không có chuyện gì, nán lại ở bên Hội đồng nhân dân này, sẽ là bị giáng chức không có hy vọng tiền đồ gì, sẽ chỉ là chỗ của lão nhân trước khi về hưu, cả ngày ngoại trừ uống trà xem báo ra, thật đúng là không có chuyện gì làm, là nguy hiểm, một đám người già buông báo chí và chén trà trên tay xuống, cùng Vương Hải Triệu chào hỏi.
Đối với những lão già thâm niên này, Vương Hải Triệu thật là không dám nhìn dung mạo những người này, chỉ chỉ vào Trương Anh Duệ:
- Vị này chính là chủ nhiệm Trương, sau này sẽ phụ trách công tác hằng ngày của Ủy ban pháp chế chúng ta, tôi phụng mệnh ông chủ tới đưa chủ nhiệm Trương nhậm chức.
Hả? Người phụ trách công tác hàng ngày của Ủy ban pháp chế? Ngồi ở chỗ này uống trà xem báo chí, có ai không phải người tinh ranh đâu? Nghe được lời này của Vương Hải Triệu, lập tức đem ánh mắt dời về phía mặt của Trương Anh Duệ.
Thấy khuôn mặt rõ ràng còn non nớt của Trương Anh Duệ này, trong lòng mọi người bắt đầu nói thầm: tiểu tử này tuổi còn trẻ như thế, kết hôn còn chưa kết hôn, lại thành người nắm quyền thực tế của Hội đồng nhân dân sao?
Trong lòng nghĩ như vậy, khẽ nói thầm, nhưng biểu hiện ra, cả đám cũng đều là vẻ tươi cười, liên tục chắp tay đối với Trương Anh Duệ :
- Chủ nhiệm Trương thực sự là tuổi còn trẻ đầy hứa hẹn đó, ha ha. . .
- Không cần quá khách khí đối với bọn họ, trên mặt mũi không có trở ngại là được.
Vương Hải Triệu thấy Trương Anh Duệ không có kinh nghiệm ở trên quan trường, lo lắng Trương Anh Duệ bị những tên giảo hoạt này khi dễ, liền dùng thanh âm chỉ có thể cho hai người nghe thấy nói với Trương Anh Duệ.