Làm lãnh đạo nhưng không trấn an được cấp dưới, chuyện này mà truyền ra ngoài thì rất mất thể diện, sau này ở đơn vị nhất định là không còn uy tín, sau này thò đầu ra sao tránh khỏi bị cấp dưới châm chọc. Thế cho nên mới nói uy tín ở cơ quan là rất quan trọng, điều này đương nhiên là Trương Anh Duệ biết vừa mới nghe xong Trương Anh Duệ đã nổi giận, hắn vỗ bàn, mắng:
- Mẹ nó chứ, cái laoij gì vậy! Không nghe lãnh đạo? Cô ta dám trái lời ư!
Liêm Sĩ Sinh gật đầu liên tục, không quên châm dầu vào lửa khiến cho Trương Anh Duệ càng tức giận hơn.
Chần chừ một lúc, Liêm Sĩ Sinh hạ giọng dường như có vẻ khó mở miệng:
- Ông chủ, lúc đó Cao Nguyệt Mai còn nói những lời khó nghe, hơn nữa… Hơn nữa…
- Hơn nữa cái gì? Có cái gì thì nói cái đó, xem cậu làm Sở trưởng có tiền đồ hay không?
Trương Anh Duệ nhớn mày, át giọng rõ ràng là đang trong cơn tức, đang nóng như lửa đốt, Liêm Sĩ Sinh nhảy dựng lên.
Liêm Sĩ Sinh cắn chặt răng, sắc mặt rất khó coi:
- Hơn nữa, cô ta còn nói, nếu cô ta biết là trong chuyện này ngài đứng sau lưng giật dây cô ta quyết không sợ ngài, hơn nữa lúc đó cô ta còn…phao tin sẽ để cho chồng cô ta cắt điện cho nhân dân trong toàn thị trấn phải lạnh cột sống.
- Cái gì? Thật đúng là trái khoáy!
Một bà vợ của Sở trưởng điện nhỏ nhoi mà lại dám khiêu chiến với mình? Dám uy hiếp ông ư? Không sợ chết hay sao? Sắc mặt Trương Anh Duệ xanh mét, tay vỗ liên tục lên bàn, vang lên những tiếng rầm rầm rất to, cái bàn rung chuyển, các loại công văn giấy tờ trên bàn liên tục rơi xuống:
- Con mụ Cao Nguyệt Mai kia, cô ta tưởng mình là cái gì cơ chứ?
- Không phải như vậy sao?
Liêm Sĩ Sinh gật đầu liên tục, vẻ mặt căm thù:
- Quá đáng hơn nữa là mụ đàn bà khốn nạn đó dám đánh lãnh đạo, đúng là coi trời bằng vung!
Nói xong Liêm Sĩ Sinh kéo ống tay áo xuống cho Trương Anh Duệ xem, quả nhiên hắn thấy rất rõ, da cánh tay của Liêm Sĩ Sinh rách ra bây giờ vẫn còn máu, hẳn là anh ta đã cùng chiến đấu với Cao Nguyệt Mai, có vẻ như Liêm Sĩ Sinh cũng không chiến đấu được gì.
Cũng là tiểu binh của mình bị xung đột thậm chí còn đánh nhau một trận chính mình cũng thấy anh ta không có cách gì, là người không chịu được bị chọc tức, Liêm Sĩ Sinh tìm đến Trương Anh Duệ như vậy cũng là đến kể khổ, cũng là đến tranh công lĩnh thưởng… Lãnh đạo, ngài xem vì chuyện này của ngài mà tôi thành ra thảm thương như vậy thậm chí còn vì chuyện của lãnh đạo mà bị đắc tội với người khác, lãnh đạo ngài cũng phải tỏ vẻ gì đi chứ?
Tiểu Liêm, cậu làm rất khá, tôi sẽ nhớ kĩ.
Quả nhiên, Trương Anh Duệ liền biểu hiện ý, hít một hơi thật sâu, Trương Anh Duệ nén giận cơn tức, trước tiên phải khen ngợi Liêm Sĩ Sinh một chút, sau đó phải đưa ra đối sách:
Vậy thì, tiểu Liêm, cậu hãy mau đi xem xét công tác của Cao Nguyệt Mai một chút, nếu thấy cô ta đã phạm sai lầm nghiêm trọng thì mời cô ta về nhà tạm ngừng công tác một thời gian, đống thời phải nhớ lỗi hành chính là nỗi nặng, tiền thưởng và các khoản ưu đãi không giống nhau miễn hết! Khi nào nhận ra sai lầm của mình thì quay lại… Hãy nhớ một điều, chưa nhận ra sai lầm khuyết điểm thì không được đi làm.
- Chuyện này đương nhiên là được, nhưng nếu cô ta… còn tiếp tục làm càn thì phải làm sao bây giờ?
Hẳn là Liêm Sĩ Sinh bị Cao Nguyệt Mai dọa cho sợ rồi, nghe thấy Trương Anh Duệ sắp xếp như vậy có vẻ vân không yên tâm, phải cẩn thận một chút, liền xấu hổ nhìn Trương Anh Duệ hỏi.
- Cậu đúng là không có đầu óc gì!
Rõ ràng là Liêm Sĩ Sinh đá bị Cao Nguyệt Mai dọa cho sợ con cả đi rồi, tức giận không thể đánh cho Trương Anh Duệ hai trưởng: tốt xấu gì thì ngươi cũng là một một chi Trường, nắm trong tay hơn 10 thuộc hạ cũng phải thẳng thắn một chút chưa? Không phải ông đây dọa ngươi! Hắn lườm Liêm Sĩ Sinh một cái, tức giận mắng một câu:
- Không có tiền đồ! Nếu cô ta còn dám không nghe theo lãnh đạo thì sẽ đi tìm công an để duy trì trật tự… Phải nhớ thiên hạ này vẫn là của Đảng và Dân! Nếu còn dám không nghe thì chính là kẻ đối đầu với dân.
Đối đầu với Đảng và Nhân dân thì phải làm cách nào? Đương nhiên là phải tước cái quyền “ Dân chủ nhân dân” của mụ ta, điều này không còn phải nghi ngờ gì nữa.
- Lãnh đạo, ngài cứ yên tâm đi.
Có ý kiến chỉ thị của Trương Anh Duệ thì mình phải phụng chỉ thôi, có chuyện gì xảy ra thì đã có lãnh đạo, Liêm Sĩ Sinh cố gắng nói:
- Tôi sẽ lập tức mời cô ta về nhà tạm nghỉ một thời gian, nếu còn dám không nghe thì sẽ cho Sở trưởng Đoạn đến trừng trị cô ta.
- Chuyện này thế là được rồi.
Cuối cũng thì người này cũng có được một chút khí khái Trương Anh Duệ gật đầu, trong lòng hắn ít nhiều cũng có chút vui mừng:
- Tốt lắm, cứ như vậy đi, nhanh đi làm chuyện này đi.
Liêm Sĩ Sinh gật đầu, đang muốn cáo từ thì đột nhiên nhớ ra một chuyện, do dự một lúc rồi hỏi:
- Chuyện này… Ông chủ, nếu như thực sự sau khi Cao Nguyệt Mai bị cách chức cô ta về giật dây chồng cắt điện thì sẽ phải làm sao? Dù có muốn hay không thì chuyện này cũng phải lo lắng một chút?
Ý ở ngoài lời, toàn bộ người dân trong thn, các công ty xí nghiệp của thị trấn lại bị cắt điện thì bọn họ sẽ phải chịu tổn thất lớn, nếu lúc đó những người này lại tìm ngài gây áp lực muốn ngài và vợ chống Vương Trường Ba thỏa hiệp thì ngài có chịu không. Đến lúc đó lại kéo tiểu Liêm vào ư?
Nhưng cũng tốt, cuối cùng thì Liêm Sĩ Sinh còn lo lắng cho thể diện của lãnh đạo, những lời này không có gì phải chê trách cả.
- Là bọn họ?
Trương Anh Duệ hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt ngang ngược:
- Nếu bọn họ dám gây sức ép cho tôi… Tôi sẽ trừng trị… Nên cho bọn họ sớm chuẩn bị đi.
Lần này nghe Trương Anh Duệ tràn đầy tự tin, lời nói vô cùng chắc chắn Liêm Sĩ Sinh sửng sốt liền thở phào nhẹ nhõm, tươi cười gật đầu:
- Đúng vậy, tôi nghĩ nhiều rồi, lãnh đạo ngài cứ yên tâm, bây giờ tôi sẽ đi về quán triệt và sắp xếp chỉ thị của ngài.
Chuyện gì vậy? Sao mình vẫn có cảm giác không đúng lắm?
Liêm Sĩ Sinh đi rồi, Trương Anh Duệ nghĩ lại, dường như cảm thấy chuyện này có chút không ổn, rốt cuộc thì không ổn ở chỗ nào, suy nghĩ kĩ lại một lúc Trương Anh Duệ thấy rõ là không có vấn đề gì… Chẳng lẽ là mình đã đa nghi sao? Không phải suy nghĩ xem rốt cuộc là có chỗ nào không ổn. Trương Anh Duệ tức giận: Ai da, vừa rồi có thể nhìn thấu được lòng Liêm Sĩ Sinh thì tốt rồi.
Thế nhưng hối hận thì cũng đã muộn.