Là ai thế, mà quá đáng vậy!
Vẻ mặt Liêm Sĩ Sinh tràn đầy căm phẫn:
- Lãnh đạo ngài yên tâm, lát nữa tôi sẽ mở cuộc họp toàn thể, bàn về chuyện này, nếu có những thành viên như vậy, thì thật là…. tệ quá!
- Đúng thế, không sai, đúng là quá tệ!
Các ngươi báo 3 làm 4 ta không để ý, thế nhưng mấy tên ngốc các ngươi, sao có thể chủ động đặt nhược điểm của mình vào trong tay thị trưởng búp bê được chứ, không biết con búp bê nhỏ đó vừa mới nhậm chức, hiện tại đúng là thời kỳ toả sáng nhất, haiz, đây là các ngươi tự dẫn lửa cháy thân có biết không? Đúng là để cho con búp bê nhỏ cầm đao, thì ông đây tìm ai mà khóc.
Đây là những lời trong lòng Liêm Sĩ Sinh. Thế nhưng những từ đầy căm phẫn vừa nói xong, Trương Anh Duệ sững lại, lập tức giận dữ nói:
- Những lời nói của tôi đều nói rẩt rõ rồi, ông giả câm giả điếc à? DDến cả ai phạm tội ông cũng không thèm hỏi, chỉ mở 1 cuộc họp thôi thì coi như là xong à? Trong mắt ngươi có còn có lãnh đạo tôi nữa không hả?
Trong lòng Trương Anh Duệ vốn chỉ có 1 chút bất mãn với Liêm Sĩ Sinh, nhưng có thể hiểu được, bất kể là ai thấy cấp trên phái xuống 1 con búp bê tuổi bằng con trai mình làm lãnh đạo trong lòng nhất định đều không phục, nhưng hiểu thì hiểu, vẫn có 1 câu nói thế nào nhỉ? Hiểu thì phải làm, không hiểu cũng phải làm, Liêm Sĩ Sinh ngươi dám không coi ta là lãnh đạo… Được lắm, xem ta trừng trị ngươi thế nào!
- Mở 1 cuộc họp là xong chuyện à? DDồng chí Liêm Sĩ Sinh, ông lãnh đạo sở công thương thành phố là cơ quan làm việc vì dân, thế nhưng dưới sự lãnh đạo của ngươi, đối với vấn đề nghiêm trọng thế này, Liêm Sĩ Sinh ônglại xem xét thế à? Há!
Ngữ khí của Trương Anh Duệ càng nghe càng khó nghe, giọng nói đanh thép, khiến cho người nghe biết được lãnh đạo lúc này không dễ chịu gì:
- Liêm Sĩ Sinh, tôi nói cho ông biết, vấn đề của sở công thưong các ông rất nghiêm trọng, phải đề xuất phương án sửa đổi cho tôi.
Liêm Sĩ Sinh ông bị mọi người đâm vào cột sống có thể không để ý, nhưng tôi không thể không cần cái thể diện này!
Không chút khách khí, Trương Anh Duệ lật mặt mắng Liêm Sĩ Sinh … cán bộ lãnh đạo thị trấn làm việc như vậy, Trương Anh Duệ ít nhiều cũng gặp qua vài lần, quan trọng chỉ có 1 điều, không cần phải nể mặt đối phương, tuy rằng trước đó chưa từng thử, thế nhưng lúc này hành sử như vậy, Trương Anh Duệ phát hiện dũng khí chiêu này của mình cũng như là quen rồi.
Lời này nói hay , Trương Anh Duệ ngươi cần thể diện, chẳng lẽ Liêm Sĩ Sinh ta không cần thể diện à?
Mặt Liêm Sĩ Sinh trắng bệch, mồm mép run bần bật, thế nhưng người ta là lãnh đạo cấp trên trực tiếp của mình, không chỉ mỗi đuôi tóc mình bị người ta giữ, điểm then chốt chính là khoảng thời gian này có 1 số người không chịu phục, phó trưởng trấn không khách khí với mình như vậy cũng có thể lý giải được.
Thế nhưng lúc này, trước lúc vấn đề chưa được giải quyết, Liêm Sĩ Sinh bị mắng đau như vậy vẫn phải vâng vâng dạ dạ “nhận sai”, cố gắng hạ mình, ăn nói khép nép với Trương Anh Duệ:
- Vâng, lãnh đạo nói đúng ạ, là tôi vẫn chưa nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề này, ngài yên tâm, tôi lập tức đề xuất giáo dục tư tưởng chính trị lại ạ, cốt lõi là làm thế nào để phục vụ nhân dân tốt hơn, làm việc vì dân… à mà, lãnh đạo này, cái con sâu đó là ai đó ạ?
Sau khi cúi đầu trước Trương Anh Duệ , Liêm Sĩ Sinh rốt cục không nhịn được: Ta mặc kệ đấy xem ngươi thế nào, bị ngươi mắng thậm tệ như vậy ta nhịn rồi, cũng nhận rồi! Thế nhưng rốt cục tên khốn nào hại ta bị mất mặt? Bất kể hắn là ai, lần này lão tử ta thế nào cũng không bỏ qua cho ngươi đâu!
Không có cách nào, Liêm Sĩ Sinh kể từ khi bị Trương Anh Duệ làm cho tức giận, phát hiện mình không có cách nào đối phó với Trương Anh Duệ, không biết nói thế nào chỉ có thể đổ cục tức này lên đầu cái tên đã khiến mình bị mắng thế này.
Trương Anh Duệ rất thoả mãn khi thất Liêm Sĩ Sinh chịu thua, tuy biết rằng Liêm Sĩ Sinh chỉ vì tình thế cấp bách không thể không như vậy, cũng không phải là thực sự chịu phục mình, thế nhưng Trương Anh Duệ nghĩ đơn giản, chỉ cần ta muốn thu thập ngươi, quản chặt ngươi, sau này sợ gì không tìm ra cách để gây khó dễ cho ngươi? Trừ phi ngươi chủ động nhận thua với ta, nếu không tacó cách gây sức ép với ngươi, gây sức ép với thủ hạ vốn là quyền lợi của lãnh đạo mà.
- Cái này!
Tâm trạng tốt hơn, Trương Anh Duệ không nhịn được bắt đầu cố làm ra vẻ, chậc lưỡi, đợi cho Liêm Sĩ Sinh hứng thú mới bắt đầu mở miệng:
- À, đó chính là người tên là Cao… Cao cái gì Mai đó? chồng của bà ta chính là sở trưởng sở cung cấp điện đó.
- Cao Nguyệt Mai!
Liêm Sĩ Sinh nghiến răng nghiến lợi nói ra cái tên này!
- Hoá ra là bà ta!
- Chính là bà ta!
- Mình biết là bà ta mà!
Mình nên sớm đoán ra là bà ta, nghĩ đến trước kia Cao Nguyệt Mai ỷ vào chồng mình là sở trưởng sở cung cấp điện, nên “kiêu ngạo hống hách” ở xưởng công thương, ở khắp nơi luôn làm vẻ mặt khó coi, lời nói thì khó nghe, ít làm việc, không nể mặt ai cả, thậm chí sau này mình có giúp bà ta chùi mông cũng không thể khiến bà ta nói 1 câu “Cảm ơn” được ấy chứ, trong lòng Liêm Sĩ Sinh ân hận, thế thì không phải nhắc nữa: Sao tôi có thể quên thứ đàn bà thối chết tiệt này được chứ? Đáng ra phải sớm nghĩ ra là bà ta!
Lại nghĩ đến mình bị Trương Anh Duệ mắng như té nước, rồi lại nghĩ vì cái loại đàn bà chết tiệt đó, trong lòng Liêm Sĩ Sinh có ý định bóp chết Cao Nguyệt Mai… Do “tư liệu” của Cao Nguyệt Mai, Liêm Sĩ Sinh 100% tin những lời của Trương Anh Duệ, không 1 chút hoài nghi.
- Trưởng trấn ngài yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ đặt nó làm nhiệm vụ quan trọng nhất của sơ công thương năm nay, đối với bất kỳ người và sự việc nào trái với điều lệ công tác, tuyệt đối sẽ không nương tay!
Liêm Sĩ Sinh nghiến răng nghiên lợi nói. Nhân cơ hội này, không những có thể làm giảm bớt 1 chút lửa hận vì bị lãnh đạo mắng, còn có thể chỉnh đốn tên đàn bà thối Cao Nguyệt Mai ỷ vào chồng làm sở trưởng sở cung cấp điện không coi mình là cái gì cả, đây đúng là… đang buồn ngủ thì có cái gối rơi xuống.
- Ừ, tốt lắm.
Trương Anh Duệ cười ha ha đáp lời, trong lòng lại kỳ quái: Không phải nghe nói quan hệ 2 nhà Liêm Sĩ Sinh và Lý Trường Ba rất tốt hay sao, trước kia vợ Lý Trường Ba bị người ta trách móc vài lần, đềudo Liêm Sĩ Sinh giải quyết hết, nhưng nghe ý tứ trong lời nói của Liêm Sĩ Sinh, hình như là trong lòng có oán khí?
Không trùng hợp thế chứ? Hắn có phải định làm ra cái bẫy để lừa mình không? Nghĩ đến đây, Trương Anh Duệ liền đề cao cảnh giác: Không được, chuyện này mình phải để ý kỹ mới được, không được để hắn lừa.