- Mãnh Tư anh tính xem, em nghe theo anh.
Tên Đầu To nói giọng khàn khàn, mắt đỏ các tia máu.
- Đúng vậy, Mãnh Tử chúng em nghe theo anh, anh nói chúng ta lo liệu thì chúng ta sẽ tự lo liệu!
Các tên khác cùng liếc nhìn nhau rồi nói.
- Được! nếu các huynh đệ đã tin tưởng thì nghe tôi nói đây.
Mãnh Tử nuốt nước miếng, cắn răng nói:
- Mấy năm nay chúng ta làm tùy tùng giúp cho Hổ ca, chúng ta giành giang sơn cho anh ấy cũng không ít, nếu Hổ ca mất, theo quy tắc thì chúng ta sẽ được phân chia tài sản.
Cuối cùng là thâu tóm toàn bộ tài sản của Đại Hổ, chuyện này như vậy là hợp lý, 3 người còn lại thở phào nhẹ nhõm.
- Đúng vậy!
- Lời này không sai.
- Đúng là như thế.
- Nhưng vấn đề là, anh cam đoan thế nào để chúng tôi có được số tiền kia?
Câu hói cũng không nhiều, bỗng nhiên họ hỏi Trương Anh Duệ:
- Ngươi vừa đoán được là trong số tiền kia có xuất hiện một nhân vật to.
Nghe được câu này, ba người khác đều bị chấn động. Đúng, vấn đề của hắn chỉ là chuyện nhỏ nhưng có gì đảm bảo là số tiền gần 2000 vạn kia có thể gọn trong túi mình.
Bốn người nhìn chằm chằm vào Trương Anh Duệ, ý kiến đã rõ ràng, nếu cậu ta có biện pháp thì cứ để cậu ta lo chuyện này, còn không giải quyết được thì…
Người bị giết sẽ chính là anh ta, bốn người này rất công bằng biết tiếp theo phải làm gì? Không cho bọn họ giải quyết thì chính anh ta phải có biện pháp nếu không sẽ không có đường thoát thân.
Đến lúc đó không khí yên lặng trở lại, Trương Anh Duệ đau đầu suy nghĩ, dù sao cũng là mình đã xử lý người có quan hệ không tầm thường với các nhân vật trong chính quyền huyện ủy, của cải trong tay hắn ta rõ ràng là có bóng dáng của những người này.
Điều Trương Anh Duệ thấy kì lạ chính là, tại sao sau khi giết người mình chẳng những không sợ hãi mà ngược lại còn thấy hưng phấn.
Loại cảm giác này lóe lên rồi nhanh chóng bị thay thế bởi cục diện trước mắt, bây giờ không phải là lúc để suy nghĩ chuyện đó.
Bốn người Hồ Đại Hổ cũng không nói gì chỉ chăm chăm nhìn Trương Anh Duệ.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Có cách gì để giải quyết vấn đề này?
Suy nghĩ cả nửa ngày vẫn chưa ra đầu mối, Trương Anh Duệ buồn bực đứng lên:
- Nếu lão tử không phải đại quan trẻ nhỏ thì sẽ không phiền toái như vậy, không cần mình ra mặt cũng sẽ có người giúp mình đòi lại công bằng, nên dựa vào địa vị của cha một phen xem sao…
Mượn sự oai hùm? Con cáo già… oai phong!
Mắt Trương Anh Duệ bỗng sáng lên? Chính là chỗ này mượn oai hùm!
- Có cách sao?
Thấy vẻ mặt của Trương Anh Duệ như vậy mắt Mãnh Tử cũng sáng lên.
- Có cách. Ngươi đúng là am hiểm? Nói ví dụ như nếu có vị công tử nào lơ đãng đắt tội với Hổ ca vị công tử nào đó thì nhất định phải giết hắn, Hổ ca biết mình gây ra họa lên đã chốn chạy, các ngươi nói đi tin này truyền ra ngoài sẽ thế nào…
Trương Anh Duệ khẩn trương nói tiếp, mọi người cũng không phải người ngu liền hiểu ra ý của Trương Anh Duệ: mượn vị quan lớn trong tỉnh, mượn cái oai hùm đó để những người trong huyện thành không dám ra tay! Từ đó số tiền kia sẽ rơi vào tay mình, thì còn ai dám nói gì nữa đây.
- Đúng vậy!
Những lời này của Trương Anh Duệ khiến cho Đại Hổ sáng mắt lên! đây không phải là một tin tức nhỏ sao, hơn nữa… tin này được lan đi bản thân họ lại có thể thu được một số tiền lớn như vậy? thật qua dễ dàng.
Nghiêm chỉnh mà nói, kế sách này của Trương Anh Duệ có rất nhiều lỗ hổng, ví dụ như nếu bị đại nhân đó phát hiện khi tin tức về Đại Hổ được truyền đến tai mà không Đại Hổ không thấy, tài sản và các tiểu đệ của hắn cũng không thấy… họ không phải người ngu dĩ nhiên là sẽ hoài nghi chú ý đến người này, đến lúc đó vị quan này có thể dễ dàng buông tha cho bọn họ hay sao?
Thấy mình kích động lên những người này, Trương Anh Duệ thầm cười lạnh. Đúng vậy, đối với Trương Anh Duệ mà nói hắn cũng chẳng có quan hệ gì với họ, vốn dĩ cũng chỉ mong số tài sản của Đại Hổ đến được tay bọn kia, còn đối với bản thân hắn mà nói chỉ cần 500 vạn là tốt rồi, sao lại là tiền mặt mà không phải là danh nghĩa của công ty.
- Huynh đệ chúng ta cần thương lượng một chút.
Mãnh Tử liếc nhìn nói với Trương Anh Duệ.
- Mời tự nhiên.
Trương Anh Duệ tươi cười:
- Các vị cứ để kệ tôi, tôi chỉ cần 500 van tiền mặt.
Nhìn 4 người này có vẻ khó xử, Trương Anh Duệ suy nghĩ, thời gian một tháng có đủ để có được 500 vạn tiền mặt,
Nghe nói Trương Anh Duệ cần 500 vạn tiền mặt, 4 người có vẻ căng thẳng, sau đó nghe nói là chỉ một tháng để thu được 500 vạn, họ thở phào nhẹ nhõm không có vấn đề gì.
Một tiếng sau Mãnh Tử vác Đại Hổ đi ra.
Hổ ca gục xuống, Mãnh Tử cũng uống hơi nhiều, trên người toàn mùi rượu giả vờ lay lay Đại Hổ làm cho người ta nghi ngờ có thể người này say ngã xuống đất.
So với Hổ ca và Mãnh Tử ba người kia cũng không khá hơn chỉ cần trông bộ dạng của họ cũng biết họ uống quá nhiều.
Đương nhiên, người cuối cùng say khướt chính là Trương Anh Duệ, hoàn toàn không để ý gì đến ai.
- Các vị đại ca, ăn xong rồi ư?
Tào Đại Vĩ của Đắc Nguyệt Lâu biết Hổ ca uống xong liền chạy đến.
- Ây, uống.. ự.. uống xong rồi.. Tào lão đệ, ự…
Đầu To ợ ra toàn hơi rượu, xông lên đánh thẳng vào mặt Tào Đại Vĩ rồi toan phân chia thức ăn, Tào Đại Vĩ suýt chết.
- Sao lại uống ra như vậy?
Trước mắt là thấy Hổ ca uống nhiều nhất, Tào Đại Vĩ thấy lạ nhưng không suy nghĩ nhiều cố nén mùi rượu của những người kia, Tào Đại Vĩ hỏi Mãnh Tử:
- Anh Mãnh Tử, có cần người phục vụ không?
Làm sao Mãnh Tử dám để phục vụ vào, như vậy không phải sẽ lộ hết sao? Giả bộ say ngà ngà tên này quát mắng Tào Đại Vĩ:
- Thân phận của Hổ ca là gì hả? Tên nhãi nhép đó có tư cách gì mà đụng vào Hổ ca, là gì? Gì hả?
Tào Đại Vĩ bị Mãnh Tử chửi chỉ biết cười khổ, nói không nên lời. Tên này uống rượu vào là không còn biết đạo lý gì nữa, mấy người này đần rồi, mình đúng là xui xẻo.
Vốn dĩ muốn lên đây giúp Hổ ca gọi phục vụ thấy như vậy ông ta phải tránh xa.
Khách sạn cách bãi đỗ xe chưa đến 100m, Tào Đại Vĩ soi mói Mãnh Tử cõng Hổ ca 6 phút, Tào Đại Vĩ lắc đầu:
- Uống quá nhiều rồi.
Trước khi lên xe, Mãnh Tử cố tình tỏ vẻ say khướt, hô:
- Đến đây Trương lão đệ, đến đây đi, chúng ta cùng uống… lão tử không uống được rồi còn cậu nữa.
- Tiểu tử này không yên tâm về mình ư?
Trương Anh Duệ cười khổ, cũng giả bộ say khướt đi lên xe.
Trước tình huống này Tào Đại Vĩ và những người phục vụ trong khách sạn trợn mắt, há mồm:
- Trước kia tửu lượng của Hổ ca rất tốt sao lại vì một hồi rượu mà thành ra thế này?
- Mẹ kiếp! Tiểu tử này đến sách dép cho Hồ ca hay sao? Mà lại tốt số như vậy!
Mãnh Tử rất nhiệt tình với Trương Anh Duệ, Tào Đại Vĩ có vẻ không hài lòng lườm Trương Anh Duệ, giọng có vẻ tức giận.
- Dì! Có vẻ giống chuyện xưa?
Mấy bọn phục vụ bên Tào Đại Vĩ ra sức nịnh hót, nghe rất lọt tai.
Xe chạy lao như bay trên đường, chợt nhớ lại lần tai bay vạ gió trước kia, Trương Anh Duệ nghiến răng, không biết rốt cuộc vì sao lại xảy ra chuyện này. Đang trầm tư lái xe thì Trương Anh Duệ liếc nhìn hỏi Mãnh Tử:
- Đúng rồi, tôi hỏi một câu, chuyện lần đó rốt cuộc là…
- Lý Phú Qúy chính là ông chủ.
Không đợi Trương Anh Duệ nói xong, Mãnh Tử đã biết Trương Anh Duệ định hỏi gì.
- Cảm ơn!
Trương Anh Duệ ngồi trên nói lại.
Lý Phú Qúy! Lý Phú Qúy! Ta với ngươi không oán không thù tại sao ngươi lại muốn hại chết ta! Chuyện tối nay đều do tên khốn đó dựng lên, Trương Anh Duệ hận Phú Qúy đến tận xương tủy? Lý Phú Qúy ta thề là sẽ không để cho ngươi yên.
Không để ngươi chết trừ phi ngươi quỳ xuống lạy ta cầu xin ta tha thứ nếu không sau này ta sẽ không mang họ Trương nữa.