Mục lục
[Dịch]Quyền Thế- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ý của ba mẹ, Trương Anh Duệ đại khái có thể đoán được, hôm nay mẹ hỏi như thế, chuyện lớn như vậy Trương Anh Duệ cũng không dám trả lời không được ngay, chỉ là nghĩ đến nổi khổ tâm riêng , Trương Anh Duệ lại không khỏi cười khổ.

- Mẹ, con biết trong lòng mẹ nghĩ như thế nào, ba mẹ hẳn là cảm thấy, lần này con lập được công lao lớn như vậy cho công ty, nhất định là được ông chủ coi trọng, nếu nói không có công lao cũng không được, huống chi lần này con xảy ra chuyện, sau khi trở lại ông chủ thế nào cũng không thể bạc đãi con, không cần nói cất nhắc con, tiền lương mỗi tháng so với những người khác nhiều hơn cũng không thành vấn đề. Nếu như vậy , công việc tốt như vậy mà bỏ mất mới là kẻ ngu, đúng không ạ?

Không phải chính là cái đạo lý này sao! Ông Trương và bà Trương nhìn nhau một cái, trong lòng cũng nghi ngờ: nếu những đạo lý này con trai đều hiểu, nếu hắn đã hiểu, sao còn nói ra được những lời thiếu suy nghĩ kia?

- Nhưng cái ý nghĩ này là ba mẹ nghĩ theo thói quen làm việc của mình, bố mẹ làm sao có thể xác định đến lúc đó ông chủ của con sẽ làm như vậy ?

Trương Anh Duệ cười khổ, hai tay xòe ra, hỏi ngược lại cha mẹ.

Bị Trương Anh Duệ hỏi ngược lại, khiến cho Trương Đức Vĩ không khỏi sửng sốt, nhất thời không phản ứng kịp, hai mắt trừng lên.

- Cái này …… chẳng lẽ hắn còn có thể không giữ tình nghĩa sao?

Ngay sau đó lấy lại khí thế.

- Nhưng ba thấy ông chủ của con là một người có tình nghĩa, nếu là …… nếu là hắn bỏ mặc con, hắn không sợ bị các công nhân châm chọc nói hắn không có nhân tính sao?

Ngược lại lần này bà Trương không nói, chỉ là sắc mặt rất khó coi.

- Nói hắn không có nhân tính thì có ích lợi gì, làm trể nãi người ta làm ra tiền sao?

Trương Anh Duệ bất đắc dĩ hỏi ngược lại.

Trong chốc lát Trương Đức Vĩ không biết nói gì.

Trương Đức Vĩ mặc dù thật thà trung hậu, nhưng tuyệt đối là người có hiểu biết, đạo lý bây giờ, những ông chủ lớn nhỏ kia có thể buôn bán lớn, có mấy người là giữ được tình nghĩa với cấp dưới? Con trai mình mặc dù nói đi ra ngoài là một Phó giám đốc, có thể nói cũng chính là một người công chức cao cấp mà thôi, thật đến lúc cần thiết ……

Trương Đức Vĩ chần chờ một chút, nhưng chuyện này tựa hồ không đến nỗi nào ? Phải suy nghĩ tình huống xấu nhất đối với con trai mình, Trương Đức Vĩ vẫn hoài nghi, nhưng trong lòng đã không còn kiên trì mãnh liệt như vừa rồi.

- Lời của tiền nhân nói rất hay, lấy oán trả ân. Không phải chính là nói chuyện này sao, bình thường trong sản xuất con giúp cải tiến một số thứ, có thể giúp được công ty nên được coi trọng. Nhưng chuyện lần này, giúp cho ông chủ quá lớn, con tính toán một chút, giúp ông chủ vãn hồi tổn thất kinh tế trực tiếp liền vượt qua 1300 vạn, tổn thất kinh tế gián tiếp vượt qua 3000 vạn, mặc dù nói lần này con nằm viện là bị thương do công việc, là vì bảo vệ tài sản trong xưởng, số tiền này ông chủ bỏ tiền ra là phải, nhưng ……

Trương Anh Duệ có chút kích động , có mấy lời thiếu chút nữa đã nói ra khỏi miệng , nhưng cuối cùng đã dừng lại.

- Ba, mẹ, ba mẹ nói xem, con giúp ông chủ việc lớn như vậy, về sau mỗi lần ông chủ thấy con, ít nhất phải tỏ vẻ khiêm nhường với con ư? Một lần hai lần cũng được thôi, nhưng nếu là thường xuyên thì ……

Trương Đức Vĩ và bà Trương ngơ ngác ngồi xuống , Trương Anh Duệ nói những điều này, để cho bọn họ nhất thời không tiếp thụ nổi, con trai mình bị thương đến mức này, thế nhưng trị giá ít nhất 3000 vạn? Mấy con số này, khiến cho ông bà Trương cũng muốn run lên .

Nhưng cũng bởi vì khoản tiền này họ nghĩ cũng chưa dám nghĩ tới, cũng làm cho bọn họ hoàn toàn hiểu ý của Trương Anh Duệ: Đúng như vậy, con trai mình đối với ông chủ có ân tình quá lớn, lớn đến nỗi ông chủ cũng không biết nên trả thế nào ! Dân chúng bình thường sống qua ngày còn nghĩ đến nhân tình, huống chi là ông chủ lớn như vậy? Nợ ân tình lớn như vậy lại không có cách nào trả, trong lòng ông chủ họ Đằng kia nghĩ như thế nào ?

Hai người giá cũng cảm thấy chuyện bắt đầu khó giải quyết, nhưng cứ như vậy mà bỏ qua một công việc tốt? Hai người lại cảm thấy trong lòng hết sức không cam lòng!

Nhưng lời tiếp theo của Trương Anh Duệ, lại làm cho ông bà Trương hai người lập tức thay đổi quyết định.

- Hơn nữa bố mẹ cảm thấy, ông chủ của con, giống như người có thể thiếu nợ người khác, nhất là công nhân viên của mình sao? Con đoán chừng coi như là con từ chức, ít nhất Đằng Lãng cũng phải bồi bổ lại cho con mười mấy vạn, bằng không hắn có thể bị người sau lưng đâm chết.

Điều này cũng đúng!

Nếu đã là chuyện không thể làm, Trương Đức Vĩ và bà Trương nhìn nhau một cái, thở dài.

- Xem ra cũng không có cách nào, nếu như vậy, con tính làm buôn bán gì?

Dứt lời, lại quan tâm đến tiền đồ đại sự trước mặt con trai mình, Trương Đức Vĩ cũng không có ý định ăn cơm, hai tay khẽ run cầm một điếu thuốc, hít mạnh hai hơi.

Vốn là bà Trương vẫn phản đối Trương Đức Vĩ hút thuốc lá, lần này cũng khác thường, không có nói gì, chuyện quan hệ đến tiền đồ cùng tương lai con trai, hết thảy chuyện nhỏ cũng không đáng kể .

Trong lòng Trương Anh Duệ thở phào nhẹ nhõm: mặc dù đã quyết định đem ý nghĩ của mình bàn với cha mẹ, nhưng mình có thể thuận lợi thuyết phục cha mình hay không, thật ra thì trong lòng Trương Anh Duệ cũng không có nắm chặc, hắn hiểu rất rõ tánh khí cha mẹ của mình, nếu như không thể thuyết phục, tính khí đó coi như là chín đầu bò cũng kéo không lại, hôm nay, cuối cùng là thành công.

Nghe được cha mẹ mình hỏi như thế, Trương Anh Duệ vội vàng đem ý tưởng mình suy nghĩ mấy ngày nay nói ra.

- Ba, mẹ, con tính mở cửa hàng xe gắn máy trên thị trấn, chuyên bán xe gắn máy ……

Tiểu tử to gan! Trương Đức Vĩ trừng hai mắt.

Nhìn hai mắt Trương Đức Vĩ trừng lên lại há mồm ra, không đợi cha mình nói ra, Trương Anh Duệ vội vàng dùng lời lẽ chận lại.

- Ba, mẹ, cái ý nghĩ này thật ra là trải qua con suy nghĩ thấu đáo, mấy năm này ở nông thôn và thị trấn xe gắn máy tiêu thụ được nhiều, bố mẹ cũng thấy được, không dám nói mỗi nhà đều có một chiếc xe, nhưng chia đều một chút, hai nhà có một chiếc xe, cái này tuyệt đối có thể đạt tới, chưa tới mấy năm, một nhà một chiếc xe cũng không phải là không thể nào —— bố mẹ không thấy bây giờ ông bà lão sáu mươi bảy mươi tuổi cũng mua xe dành cho ông bà già đi mua đồ ăn hay chở cháu chắt đi học đó sao —— hơn nữa người mua xe trong thị trấn có một phần lớn cũng là người trẻ tuổi mười mấy hai mươi tuổi. Toàn thị trấn chúng ta có đến 12 vạn dân, hơn nữa, chỗ chúng ta ở, còn là vị trí giáp ranh hai huyện, người càng thêm đôgn …… quan trọng nhất là, ba con, ông còn là một người sửa xe rất giỏi, về khoản sau bán hàng để cho ba con phụ trách là được .

Trương Đức Vĩ quả thật là một tay sửa xe giỏi, Trương Đức Vĩ cũng vẫn luôn tự hào đối với tài nghệ của mình, nhưng cũng không phải sửa xe gắn máy, mà là sửa xe chở hàng.

Ở trong thôn ông rất có duyên, xe chở hàng của người trong thôn hễ bị hư, căn bản cũng sẽ để cho ông kiểm tra một chút, tài nghệ sửa xe cu cũng quả ông thật sự rất cao, vô luận là có sự cố chỗ nào, ông cũng có thể sửa được, nào sợ cần đổi linh kiện, chỉ cần đi mua linh kiện về là được.

Ông lão trước chỉ tiết kiệm được tiền sửa xe để mua rượu thuốc, sau kỹ thuật cũng đi theo đó mà tương đối thuần thục .

Trương Anh Duệ nói ra, khiến cho Trương Đức Vĩ cũng loạn nhịp tim .

Giống như lời con trai nói, mặc dù động cơ của xe gắn máy đúng là chưa động qua, nhưng nếu cũng là dùng xilanh đơn giản đốt trong, nghĩ cho cùng kết cấu cùng nguyên lý căn bản cũng là tương đồng? Trong nhà có hai chiếc xe gắn máy có lỗi thì cho tới bây giờ cũng chưa từng đưa qua cửa hàng sửa chữa, tất cả đều là ông tụ mình sửa và bảo dưỡng, cảm giác sửa xe gắn máy, và sửa xe chở hàng, cũng không thấy khó khăn hơn là bao.

Trương Anh Duệ biết, thật ra thì ông vẫn muốn mở cửa hàng sửa xe, chẳng qua là trước vẫn cấp tiền cho Trương Anh Duệ đi học, trong nhà vẫn rất thiếu tiền, mở cửa hàng ít nhất cũng phải bốn năm vạn, điều tâm nguyện này vẫn chưa đạt thành. Cũng chính là mấy năm này, từ khi Trương Anh Duệ bắt đầu công việc, điều kiện kinh tế trong nhà mới từ từ chuyển biến tốt, nếu là vừa có thể kiếm tiền, lại có thể để ông làm việc mình yêu thích, cũng là chuyện tốt.

Bán xe gắn máy? Đây cũng là cách tốt, nhưng trời sanh nữ nhân vốn không tín nhiệm việc kiểu này, trong lòng bà Trương vẫn còn có chút hoài nghi.

- Nói thì nói như thế, nhưng trên trấn có ba bốn nhà bán xe gắn máy đây, nhiều cửa hàng bán xe gắn máy như vậy, chúng ta có thể kiếm tiền sao?

- Tôi thấy được!

Cầm trong tay hơn nửa điếu thuốc còn dư lại, Trương Đức Vĩ vứt trên mặt đất, dùng chân đạp hai cái nặng nề, trên mặt đất để lại mấy vết khói,

- Chỉ cần khu vực thích hợp, chọn bảng hiệu bắt mắt, lượng tiêu thụ cũng không ít, tôi đoán chừng cũng không thành vấn đề …… nửa năm trước nhất định là kiếm không ra tiền, chính là thời gian làm quảng cáo, nhưng chỉ cần làm tốt, sau nửa năm cũng có thể kiếm tiền .

Cái ý nghĩ này của Trương Anh Duệ, để cho ông lão động lòng.

Ở nhà, chuyện lớn nhỏ cũng là nghe mẹ Trương Anh Duệ, nhưng nếu Trương Đức Vĩ hỏi đến, chỉ cần là chuyện mà Trương Đức Vĩ hỏi tới, nhất định là theo ý nghĩ của ông, hôm nay nếu Trương Đức Vĩ cũng đồng ý với ý tưởng của Trương Anh Duệ, bà Trương mặc dù vẫn cảm thấy có chút bất an nhưng cũng không nói gì nữa.

- Nếu con tính bán xe, vậy con nói cho cha nghe một chút, con tính thế nào.

Trương Đức Vĩ lần nữa châm điếu thuốc, ánh mắt sáng ngời .

Nghe ba mình hỏi tới cái vấn đề này, Trương Anh Duệ hoàn toàn nhẹ lòng, từ từ nói ra ý tưởng mình suy nghĩ mấy ngày nay.

- Con xem qua, trên trấn có ba nhà tiêu thị xe gắn máy, một nhà là Tiền Giang, một nhà Gia Lăng, còn một nhà là Tông Thân, trên căn bản cũng là cùng lúc kinh doanh hai loại: xe gắn máy hai bánh và xe gắn máy ba bánh hạng nặng. Chúng ta muốn cửa hàng, tất nhiên phải tránh bọn họ ra …… trong lòng con đã chọn ra mấy nhà cung cấp, cái này chúng ta thảo luận sau …… Phương thức tiêu thụ, làm đại lý coi như ổn nhất, cái này lợi nhuận mặc dù cao, nhưng phí đại lý quá đắt, con có khuynh hướng làm kinh doanh hơn ……

- Đối với nông thôn và thị trấn mà nói, xe gắn máy trong khoảng giá giữa 5000 đến 7500 đồng, vượt qua cái khoảng giá tiền này, đoán chừng một năm cũng không thể bán đi mấy chiếc, trên căn bản là lấy 125 và 150 làm chủ ……

Ước chừng một giờ đồng hồ, rốt cục Trương Anh Duệ đã triển khai xong ý tưởng về mở cửa hàng bán xe máy trong lòng mình. Đang nói, nhìn anhs mắt cha mình, Trương Anh Duệ bị cha mình làm cho sợ hết hồn: ánh mắt cha, sao sáng ngời như vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK