- Không thành vấn đề, xin bí thư Kim Quốc cứ yên tâm.
Trương Anh Duệ vui vẻ đồng ý, hơn nữa còn nịnh nọt thay đổi xưng hô với Lưu Kim Quốc, bí thư Lưu tóm lại nghe không thân thiết như bí thư Kim Quốc:
- Chuyện này tôi nhất định sẽ giải quyết xong trong thời gian ngắn nhất.
Ý của Lưu Kim Quốc là tranh thủ buổi chiều hôm nay làm cho xong chuyện này, tránh xảy ra sự cố gì… đợi sau khi tất cả đều quay trở về quỹ đạo cho dù là quả phụ Vương có làm ầm ĩ lên thì chũng ta cũng có lý rồi:
- Tiền bồi thường cho bà không thiếu 1 xu đã chuyển đến tay bà rồi, đáng nhẽ phải đến tận 3 tháng mới phê duyệt xong, chúng tôi chỉ nửa ngày đã giải quyết xong cho bà, nếu như bà còn tiếp tục làm ầm lên, thế thì là cố tình gây sự, cố tình gây sự?
Hừ hừ… thật là làm quả đấm thép của nhân dân nằm ở chỗ nào rồi chứ? Nói thực ra, chuyện này để người khác xử lý, Trương Anh Duệ cũngcảm thấy không yên tâm, chuyện này là chuyện đầu tiên mà mình từ khi lên kế nhiệm trưởng trấn đến nay giải quyết, thế nào cũng phải giải quyết ổn thỏa, sau này nói ra còn có chút thể diện chứ?
- Trưởng trấn Trương, nhanh như vậy mà đã giải quyết xong rồi à? Ông không lừa tôi chứ?
Quả phụ Vương không dám tin nhìn chẳm chằm vào Trương Anh Duệ, trong 2 mẳt chỉ nhìn thấy 2 chữ : không tin. Không chỉ Vương quả phụ không tin, ngay cả thân quyến họ hàng của những công nhân điện lực đã chết ở xung quanh ai ai nét mặt cũng không tin:
Cũng phải, mọi người đều là nông dân, không có nhiều kiến thức, nhưng cũng không phải không có chút hiểu biết về chính phủ, không phải nói gặp những chuyện thế này, cho dù là bảo hiểm đền bù, đến cả nửa năm cũng đừng mong giải quyết xong, nên hôm nay người thanh niên trưởng trấn trẻ tuổi Trương Anh Duệ này nói dứt khoát là không mất đến 1 tuần để giải quyết… ai mà tin được chứ!
- Chúng tôi có phải kẻ ngốc đâu? Đúng vậy, Trưởng trấn Trương, chúng tôi đều biết cậu là người tốt, nhưng… có phải là cấp trên muốn lừa gạt bà Vương phải không?
Có người tự nhận mình là người có kiến thức rộng rãi thò đầu ra, cũng không biết lo lắng hay là khiêu khích chia rẽ hỏi Trương Anh Duệ
- Nhưng chúng tôi nghe thấy bảo, không ít những nơi chính phủ đều có cớ để đưa những người làm ầm chuyện lên này vào trong bệnh viện tâm thần hết.
Lão huynh kiến thức rộng rãi, hiển nhiên là nhắc nhở những người xung quanh:
- Đúng thế, nếu người của chính phủ muốn mượn cớ để đưa bà Vương vào trong bệnh viên tâm thần thì sao?
Mặc dù những năm này báo chí truyền hình cả ngày đều nói là phải tin tưởng vào chính phủ, nhưng… đúng là chỉ số thông minh của mọi người không đủ đâu? Trương Anh Duệ tự nhận thấy vì sao mọi người phải đến, trong lúc này cũng có chút hăm hở, có cả những đứa nhỏ cũng theo sau hùa theo.
Lòng tốt của mình bị mọi người biến thành long lang dạ sói, trong lòng Trương Anh Duệ khó chịu mắng 1 câu, nhưng ngoài mắt vẫn tỏ ra bình thường, vẫn cố nặn ra nét mặt tươi cười, quay đầu hỏi vị “kiến thức rộng rãi” khi nã kia:
- Thưa… à, đại ca, đại ca đã biết những chuyện làm ầm bị nhốt vào trong trại tâm thần chưa, thế đại ca nói xem, chuyện lần này mọi người đã làm ầm chưa? Vợ con công nhân điện lực đã làm ầm chưa?
- Ừ, lời này có lý.
Nghe Trương Anh Duệ nói như vậy, quần chúng vốn đi theo cũng tự động phản ứng lại:
- Cũng phải, mặc dù những người bị nhốt vào trại tâm thần đó đều rất đáng thương, nhưng bị nhốt vào đó là vì bọn họ làm ầm quá, suốt ngày khiếu nại kêu oan, khiến cho lãnh đạo không còn mặt mũi nào, không nhốt họ thì nhốt ai? Thế nhưng vợ con công nhân điện lực từ trước đến nay chưa làm ầm lên, mọi người vì cái chết, điều này… nhốt mọi người lại là không có lý do rồi.
Hiều được điều này, mọi người xung quanh yên tâm hơn, không sao, dân chúng dễ bị xúi giục, nhưng mọi người không phải không thông minh, chuyện khó quá chúng ta nghĩ không thông, đó là vì chúng ta học không cao, thế nhưng đạo lý đơn giản như thế, chúng ta lẽ nào không hiểu hay sao?
- Nói ra, Vương lão Tam chính là em trai ông ấy, ngày thường không thấy quan hệ của Vương LãoTam và anh trai tốt đẹp gì, nhưng lúc này Vương Lão Tam sao lại nhiệt tình như thế? Thế nhưng nói ra, nếu Vương quả phụ không lĩnh số tiền này…
Trong đám người không biết ai thì thầm ra 1 câu có âm mưu tranh đoạt. Ngươi nói thì thầm ai cũng không thể nói gì, nhưng giọng nói thì thầm của người này lại hơi lớn 1 chút, mấy chục người xung quanh Trương Anh Duệ có hơn nửa là nghe thấy, nhất là câu cuối cùng đó nghe rõ ràng, rất dễ khiến người ta mơ hồ:
- Nếu Vương quả phụ không lĩnh tiền…
Câu này thì sao? Nhất định Vương Lão Tam sẽ nghĩ cách để lấy được số tiền đó về tay mình! Kiểu chuyện anh em tranh giành gia sản ở nông thôn không hiếm thấy, 1 người nào đó nói thì thầm ra 1 câu như vậy, mọi người lập tức phản ứng lại:
- Chả trách Vương Lão Tam ở đây nói kháy, hóa ra là chỉ nhẳm vào số tiền của anh trai thôi?
- Con mẹ nó không để ý! Mộ anh trai còn chưa được 7 ngày… thế mà , nghe nói số tiền này là 10 vạn lận, ai mà không thèm? Chả trách Vương Lão Tam không nói đỡ cho là phải.
Ấy? Người này là “người nhiệt tỉnh” hay là em chồng của Vương quả phụ thế? Nghe thấy những lời này, Trương Anh Duệ rốt cục cũng hiêu được quan hệ trong đó trong lòng lập tức giận dữ.
Nói ra, tình huống trên không có khó khăn gì, thấy nhiều rồi, nghe cũng nhiều rồi, chỉ là không ngờ xảy ra ngay cạnh bản thân mình thôi, bây giờ hơi cân nhắc 1 chút thì cũng hiểu ra, nhưng cũng vì hiểu được, ánh mắt mọi người nhìn Vương Lão Tam tràn đầy vẻ khinh thường:
- Vương Lão Tam thật quá đáng! Nói thế nào số tiền này cũng là số tiền cứu chị dâu và cháu hắn, hắn…Tôi vốn còn cho rằng ông là người nhiệt tình, ai ngờ ngươi đúng là người nhiệt tình thật đấy! Âm mưu tranh cướp số tiền mạng sống và tương lai của cháu và chị dâu mình, người đúng là có âm mưu đấy!
Trương Anh Duệ trừng mắt nhìn Vương Lão Tam, nhổ ra1 bãi nước bọt .
Thế nhưng “ tiền tài gấm lụa động lòng người” nhưng lời này không phải là nói điêu, mặc dù là đối diện với “chứng cứ rành rành” như vậy, có thể có được tiền tài, vẫn nói chống chế với Trương Anh Duệ:
- Tôi cũng là lo lắng cho chị dâu và cháu, ai mà biết được các ngườicó bồi thường tiền thật hay không? Nếu như các người lừa người thì sao?
- Lừa người à?
Trương Anh Duệ bị người này làm cho hưng phấn, đánh giá kỹ người này 1 hồi:
- Không phải tôi xem thường ông, ông có gì đáng giá để mà tôi lừa … Thôi bỏ đi, nói nhiều cũng không có tác dụng, thế này đi, ai đi xuống gọi xe buýt, già trẻ lớn bé các người chọn ra 20, 30 người đại diện là được rồi, đi theo tôi lên quận, xem chuyện này được giải quyết thế nào… các người cũng không phải sợ tôi đưa mấy chục người các ngươi nhốt vào trại tâm thần được?