Mục lục
[Dịch]Quyền Thế- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu tử gọi là Ngụy Nhiên này thật sự không ngờ, chuyện tốt như miếng bánh từ trên bầu trời rớt xuống này lạ có thể rơi xuống trên đầu mình, sửng sốt một chút, này mới tỉnh ngộ, trong lòng đã kinh hỉ đến không cách nào hình dung, giống như người ba phải liên tục gật đầu:

- Đội trưởng Vương ngài yên tâm, chuyện này Tiểu Ngụy tôi còn có thể không làm được sao.

Trương Anh Duệ cười ha hả đưa chìa khóa và cái bao da đựng 10 vạn đồng tiền mặt đưa cho người cảnh sát gọi là Ngụy Nhiên này:

- Không cần vội vã, lúc nào làm xong thì đưa xe tôi qua là được.

Tiếp nhận cái chìa khóa và bao da mà Trương Anh Duệ đưa qua, tay của Ngụy Nhiên cũng đều run run, 10 vạn đồng tiền mặt đó? Một chiếc BMW xa hoa như thế? Hai thứ này chính là cả đời mình cũng đều chưa được chạm qua.

- Đi một chút đi, lão đệ, tới đâu.

Vương Ba lôi kéo Trương Anh Duệ về phía ký túc xá :

- Chỗ tôi kiếm được chút đồ tốt, anh em tốt thì sẽ cùng nhau chia xẻ.

- Thứ gì vậy?

Trương Anh Duệ không khỏi nổi lên tò mò, nói tiếp, thứ mà có thể làm cho người này khoe khoang ở trước mặt mình như thế, rốt cuộc là cái thứ tốt gì?

- Hai ngày trước kiếm được hai điếu thuốc lá tốt, lão ca tôi để lại cho cậu một cái. Thế nào, kẻ làm anh tôi đây đã đủ thơm thảo chưa?

Vừa nói tới cái này, trên mặt Vương Ba nổi lên vẻ đắc ý dù thế nào cũng không che giấu được.

Hai điếu thuốc mà thôi, cho dù tốt thì có thể tốt đến đâu? Trương Anh Duệ cũng không có suy nghĩ nhiều, thuận miệng hỏi:

- Cái thuốc gì? Hiếm khi Vương ca anh khoe khoang như thế, khẳng định là thứ tốt rồi?

- Đương nhiên là thứ tốt, thứ này ở bên chúng ta cũng không có bán đâu.

Trương Anh Duệ hỏi tới, Vương Ba càng nổi lên đắc ý, vừa rồi y còn đau khổ để xem nói ra thứ này như thế nào:

- Hồng Hà Đạo đó, thế nào? Thứ tốt đó?

Lời này của Vương Ba nếu như là nói với một kẻ nghiện thuốc lá mà nói, tên kia lúc này sẽ hai mắt đăm đăm, chảy nước dãi ào ào: tôi ngất! Hồng Hà Đạo 2300 đồng một điếu đó! ( 7 triệu VND ) Đáng tiếc, tiểu tử Trương Anh Duệ này cũng không hút thuốc lá, một phen biểu thị này của Vương Ba, liền giống như ném mị nhãn đối với người mù, toàn bộ bày tỏ đều lãng phí.

Cho nên đối với lời Vương Ba nói, Trương Anh Duệ hoàn toàn không phản ứng, chỉ là "A" một tiếng, trong lòng cũng không coi đó trở thành một chuyện gì, ở trong suy nghĩ của Trương Anh Duệ, Hồng Hà Đạo này dù có trâu bò như thế nào đi nữa, tối đa nhiều nhất là sáu bảy mươi đồng một bao đi? Ừm, nhiều nhất chính là cái dạng này.

Vương Ba là ai? Đường đường là Đại đội trưởng Đại đội cảnh sát giao thông huyện, mặc dù là ở trong huyện không thể tính là vị trí gì cao, nhưng tuyệt đối thuộc về đám người có quyền lớn đó, huống chi đội cảnh sát giao thông vốn chính là có tiền nhất trong các nghành liên quan của huyện, nếu thật sự là người muốn cầu cạnh tặng lễ cho Vương Ba, một bao thuốc sáu bảy mươi đồng, kẻ đó dám không biết xấu hổ lấy ra sao?

Vừa nhìn thấy vẻ mặt của Trương Anh Duệ không cho là đúng kia, Vương Ba liền hiểu người này đại khái là không biết xem hàng, trong lòng phiền muộn, trong lòng nói tôi đây cầm thứ tốt cho cậu, cậu còn không cảm kích? Cái này chính là không được, nếu người thu lễ không thể cho người thu lễ biết này phân lượng của lễ vật, thì làm sao hắn biết được sự coi trọng của mình đối với hắn chứ?

Y liền cười mắng:

- Tôi nói này người anh em, có phải cậu không hút thuốc lá hay không, tôi nói cho cậu biết, thuốc lá này chính là thứ tốt hàng thật giá thật đó. 2300 một điếu đó, một người bạn đặc biệt từ tỉnh thành mang về cho tôi đấy. Nếu không phải là cậu, tôi cũng không lấy ra đâu.

- Bao nhiêu?

Trương Anh Duệ mở to hai mắt nhìn, thiếu chút nữa bị lời này của Vương Ba dọa nhảy dựng, con mẹ nó chứ, một điếu thốc mà lại tới 2300? Người này có phải khi dễ mình chưa thấy qua thuốc tốt bao giờ, coi đó là xì gà sao?

Nếu nói lên thì đáng thương cảm, Trương Anh Duệ chưa từng thấy qua thuốc lá tốt nào, trước đây lúc đi làm ở công ty sản xuất kia, hút thuốc lá cũng chỉ là Ngọc Khê mà thôi, ở trong cái nhìn của Trương Anh Duệ, cho dù là hơn ba mươi bao thuốc Ngọc Khê tốt cũng chỉ hơn một nghìn đồng đi? Trong ý thức của Trương Anh Duệ, đại khái phải là xì gà mới có thể bán được cái giá này.

- Hắc hắc. . .

Trên mặt Trương Anh Duệ lộ ra vẻ giật mình, làm cho trong lòng Vương Ba rất là thỏa mãn: ha ha, không ngờ tiểu tử cậu cũng có lúc không biết hàng, nhất thời một cổ kiêu ngạo và tự hào liền tự nhiên sinh ra, không nhịn được khoe khoang một phen ở trước mặt Trương Anh Duệ:

- Nói lên thì thuốc lá này xem như là một trong những loại thuốc đỉnh cấp sản xuất ở trong nước chỉ có thể mua được ở trên thành phố lớn, bởi vì quá quý, nên ngay cả trên thành phố cũng không có bán, dù sao tôi là không tìm được, cả trên tỉnh cũng chỉ có mấy chỗ rất ít có bán, lần này bạn tặng tôi hai điếu, ca ca tôi đây để lại cho cậu một điếu, thế nào, anh em đã đủ thơm thảo chưa?

Cái này gọi là giữa anh em có tiền cùng tiêu, có thuốc cùng hút, nếu ở cổ đại nói văn nhã một chút thì đó chính là "bạn có nghĩa thông tài ", Khổng lão phu tử cũng đều nói như vậy, lời nói này của Vương Ba là có ý tứ gì, dù Trương Anh Duệ là kẻ ngu si cũng có thể nghe hiểu được, này coi như là bày tỏ ý tốt trần trụi đối với mình rồi! Về phần này hai điếu thuốc này rốt cuộc là người này tham ô nhận hối lộ, hay là thực sự có người khác tặng cho y như y nói, thì ai đi quản nhiều như vậy?

Phần tình này, mình khẳng định phải nhận.

Trương Anh Duệ rất là không khách khí, vẻ mặt trông mà thèm, ngay cả tốc độ lôi kéo Vương Ba bước đi cũng không khỏi nhanh hơn vài phần:

- Tôi nói Vương ca này, anh chính là quá không có suy nghĩ, có thứ tốt như này, anh còn cất giấu? Sớm phải là dùng chung đi.

Lời này, nếu không phải là giữa người cực kỳ quen thuộc khẳng định là không thể nói lời này, trong lòng Vương Ba nhất thời cảm thấy tặng Hồng Hà Đạo này nghĩ đáng giá, có thể hóa giải bất mãn của Trương Anh Duệ đối với cách làm của mình trước đó, một điếu thuốc thì tính là cái gì?

Cười ha hả, Vương Ba lúc này mới nói:

- Được, người anh em, có những lời này của cậu, cả hai điếu thuốc đều cho cậu. Nói lên thì, khi nào cậu đi ra ngoài nói chuyện kinh doanh với người khác, lấy điếu thuốc này ra bên ngoài, chính là vô cùng có mặt mũi!

Đúng vậy, con mắt Trương Anh Duệ sáng lên.

Lời này có đạo lý, đi ra ngoài nói việc buôn bán, không phải là xem ai nhiều tiền hơn, ai có khí phái hơn sao, đưa điếu thuốc 2300 này ra bên ngoài, hiệu quả khẳng định so với thuốc bảy tám mươi đồng một bao tốt hơn nhiều lắm, nếu kinh doanh không tốt, ở trong túi cũng không đủ tiền khởi động, ai bỏ ra được thuốc tốt như vậy chứ? Người biết thuốc này, biết phân lượng của thuốc này, phản ứng đầu tiên khi thấy thuốc này khẳng định là: tôi ngất, người này khẳng định là một ông chủ có tiền.

Vừa nghĩ như thế, trong lòng Trương Anh Duệ, thứ tốt phải bắt đến trong tay mình, đúng là phải thế:

- Vậy được, tốt quá, Vương ca sau này anh có việc cứ mở miệng.

Có những lời này của Trương Anh Duệ, Vương Ba nhất thời cảm thấy mình giống như đi ba ngàn dặm được uống một cốc nước ô mai ướp lạnh, mỗi một lỗ chân lông đều cảm thấy sảng khoái, cảm thấy mình bận rộn mấy ngày cuối cùng cũng là đã có hiệu quả.

Nói lên, mình phải nỗ lực liều mạng nịnh bợ người này, không phải là vì nguyên nhân này sao? Trong lòng nhất thời vô cùng vui vẻ: tê dại! Xem ra đón tiếp vị này ở dưới sườn núi, cuối cùng cũng là đã qua.

Lấy không đồ của người khác không phải là tác phong của Trương Anh Duệ, không trò chuyện bao lâu đã lập tức tới lúc ăn trưa, Trương Anh Duệ cố ý muốn mời Vương Ba đi ăn.

Làm lão cáo già trên quan trường, lúc này mình nên làm như thế nào, Vương Ba làm sao có thể không biết?Giữa các đồng chí có tình cách mạng, không phải chính là lập nên ở trong lúc vui chơi giải trí sao, lúc này liên tục gật đầu, chỉ là đợi tới lúc ăn trưa xong rồi, Trương Anh Duệ đi tính tiền, mới được phục vụ báo cho biết, Đại đội cảnh sát giao thông huyện đã sớm ký hóa đơn.

- Vương ca, chuyện này anh làm không đúng rồi.

Trương Anh Duệ cuối cùng cảm thấy đã biết vì sao vui chơi giải trí có chút không tốt lắm, da mặt hắn còn chứa có đến cảnh giới thản nhiên như không có chuyện gì đối với loại chuyện này.

- Người anh em, cái này cậu không hiểu, đại ca tôi ăn ở chỗ này, đó là có thể ký hóa đơn, thuộc về phí chiêu đãi của đơn vị, là có thể tính vào trong công tác phí, dù sao đều là tiền của quốc gia, không tiêu cũng thế, tiêu cũng thế; câu đó, không phải anh đây nói khó nghe, nếu như cậu mời tôi ăn, vậy chỉ có thể móc hầu bao của chính mình, nếu có thể tiêu tiền của quốc gia, vậy tôi tội gì lại tiêu phí tiền của mình?

Bởi vì buổi chiều còn phải đi làm, lo lắng đến ảnh hưởng không tốt, buổi trưa Vương Ba chỉ uống ba chai bia" Sấu Sấu Khẩu", chạm cốc với Trương Anh Duệ một cái nói:

- Cậu nói vô duyên vô cớ, đi ăn bữa cơm mà thôi, kẻ làm anh tôi đây có thể để cậu móc ra cái tiền này sao?

Tôi không nén được rồi! Không ngờ lại là lão tử giác ngộ giai cấp chưa đủ cao? Hay là nói bọn người kia ăn uống của công cũng đều ăn uống ra đạo để ý hả? Bị Vương Ba giáo huấn một trận như thế, trong lòng Trương Anh Duệ có chút không được tự nhiên, không phục nói:

- Thế nào là vô duyên vô cớ chứ, hiện tại người anh em tôi đây coi như là người trong thể chế, mời anh ăn bữa cơm chúc mừng một chút cũng không quá đáng đi?

- A?

Vương Ba sửng sốt một chút:

- Lời này là như thế nào?

- Lúc sáng nay bí thư Triệu gọi tôi qua, cho tôi ba thứ này.

Bị người ta cho rằng mình lại không thể ăn uống của công được, điều này làm cho trong lòng Trương Anh Duệ tự nhận là mình đã là nhân sĩ trong thể chế là khó chịu, hơn nữa lại có chút rượu bốc trên đầu, lúc này đem ba cái giấy chứng nhận Đại biểu Hội đồng nhân dân huyện, Thường ủy Hội đồng nhân dân, Ủy viên Hội nghị hiệp thương chính trị huyện lấy ra khoe khoang với Vương Ba một chút:

- Thế nào, có ba thứ này, có thể tính là người trong thể chế rồi chứ?

Ta ngất, mấy thứ đồ chơi này. . . Chỉ có thể xem như là nửa người trong thể chế, mặc dù có tầng thân phận này, người ta không thể bắt ngươi thế nào, nhưng nếu là không cho ngươi mặt mũi, vậy ngươi cũng không phải ngoan ngoãn vâng lời sao? Cũng chỉ có loại siêu cấp gà mờ ngươi không lăn lộn qua ở trong thể chế mới coi mấy thứ đồ chơi này trở thành một chuyện, nếu thực sự trong tay có chút thực quyền, ai lại coi đại biểu Hội đồng nhân dân ngươi là cái gì chứ. Đối với hành vi khoe khoang ở trước mặt mình như vậy của Trương Anh Duệ, trong lòng Vương Ba điên cuồng tội nghiệp, khóe miệng giật giật. . .

Thật vừa khéo, lúc Vương Ba đang muốn nói chút gì đó lau đi chút xấu hổ nỏ kia đi, không nghĩ tới Trương Anh Duệ lại mở miệng nói:

- Phải rồi, hiện tại tôi còn là Phó chủ nhiệm Ủy ban công tác pháp chế huyện chúng ta, sau này công tác hàng ngày ở bên Ủy ban pháp chế kia chính là người anh em tôi đây phụ trách. Đúng rồi, gian phòng làm việc trước đây của tên Chu Tử Hào kia ở bên Hội đồng nhân dân, bây giờ chính là người anh em tôi đây.

Lúc nói những lời này, Trương Anh Duệ là có ý tứ khoe khoang không thể lầm được: nhìn đi! Người anh em tôi đây trâu bò chưa, ngay cả phòng làm việc của Bí thư Huyện ủy tiền nhiệm, lão tử cũng đều lấy trưng dụng.

Trương Anh Duệ vừa thốt ra lời kia, Vương Ba phía dưới còn muốn nói vài lời, liền bị cứng rắn nghẹn khuất kìm trở lại. . .

Con mẹ nó ta ngất, ngươi mà lại có thể là Phó chủ nhiệm Ủy ban công tác pháp chế sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK