Mục lục
[Dịch]Quyền Thế- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Càng nói càng thấy hổ thẹn, không ngờ là số người mà Đảng ủy bố trí lại thiếu, cùng với những thị trấn và làng quê như thế ở nơi khác cần phải có 11 thành viên nhưng ở đây lại chỉ có 9 vị nhưng dù sao thì Trương Anh Duệ vẫn cảm thấy có chỗ tốt: Nhiều người làm cũng dễ hơn nhưng ít người thì chia tiền càng được nhiều. Cùng một khoản tiền nếu chia cho 13, 14 người đương nhiên là sẽ ít hơn là chia cho 9 người rồi. Nếu được ưu đãi thì ngày thường họ có vất vả thêm một chút cũng không hề gì.

Chỉ là năm ngoái Trương Anh Duệ có chút thê thảm, trên Đảng ủy có 9 thành viên thì mình lại nằm cuối cùng của danh sách nhưng cũng không tồi, dù sao thì cũng là tên “ Cửu đầu sỏ” xem như hắn đã được chính thức bước vào danh sách, hắn vô cùng vui mừng, phấn chấn.

- Trấn Trường Trương, đây là văn phòng của ngài, ngài xem xem có cần điều chỉnh gì không ạ?

Phó chủ nhiệm Lưu Binh trước đây còn xem thường thì bây giờ đã phải cung kính hỏi hắn.

Dù có thể nào thì Trương Anh Duệ cũng đã là thành viên trong Đảng ủy, nghiêm khắc ra thì cũng là lãnh đạo của mình, không biết hắn như thế nào mà làm được Phó Trấn Trường nhưng cũng không thể phạm những sai lầm như với Phó tiền nhiệm được, nhất định phải nắm chắc những điều quan trọng.

Trương Anh Duệ nhìn chỗ làm việc của mình một chút, văn phòng ở tầng 3, diện tích khoảng hơn 40 m2, ở giữa có một cái bàn làm việc, dựa vào tường là 2 cái tủ đựng hồ sơ bằng sắt và 1 cái giá sách, 1 cái bàn trà, bộ ghế sa lon bằng da thật, 1 cái máy tính, bình nước lọc, máy điều hòa. Tất cả đều được trang bị đầy đủ. Bên trong còn có một buồng vệ sinh, không xa hoa lắm nhưng cũng không bủn xỉn, tóm lại là rất quy củ.

Lại nói về cách bài trí không gian trong văn phòng làm việc thì không thể so sánh với kí túc của Chính quyền huyện ủy được nhưng nếu ở làng quê và thị trấn này thì đúng là nó không tồi.

Trương Anh Duệ gật đầu cười:

- Không tồi, nhìn cũng được đấy, hay là dùng thế này đi.

- Thật sự không cần điều chỉnh gì sao ạ?

Lưu Binh do dự, cắn chặt răng:

- Nếu không thì ngài dùng thử? Văn phòng này của Phó Trấn Trường Mã tiền nhiệm dùng là…

Hóa ra là thế!

Trương Anh Duệ đã hiểu, Phó Trấn Trường Mã bị cách chức không phải là điều xui xẻo hay sao?

Đều là thuyết vô thần của giai cấp vô sản, đối với loại quỷ thần này hiển nhiên là không tin, có loại phong thủy này sao, tất cả mọi người đều thấy có lý, tối thiểu thì theo phong thủy học cũng nên vứt những thứ kia đi, nhìn thấy thoải mái thì trong lòng mới thoải mái được.

Nếu nói như vậy thì phong thủy trong phòng làm việc của Phó Trấn Trường Mã không được tốt, một khí đã như vậy thì ai còn muốn dùng lại. Tuy rằng không biết vì lí do gì mà người ta sắp xếp văn phòng như thế nhưng Phó Trấn Trường Trương có đồng ý dùng hay không thì Lưu Binh vẫn chưa biết được.

Chuyện này khẳng định là không dấu diếm được người khác, mặc dù bây giờ không nói nhưng sớm muộn gì cũng biết, Lưu Binh nói điều này cũng là lo lắng cho tương lai, nếu sau này giàu to rồi mà còn bị lãnh đạo thù thì chi bằng cứ nói sớm cho xong.

Trương Anh Duệ gật đầu cười nói:

- Để phòng này như vậy đi, tôi thấy rất tốt mà.

Nếu ngài đã không cần phải kiêng kị gì thì cũng không sao, sau này có xảy ra chuyện gì thì cũng không thể đổ tội lên đầu ta. Thấy Trương Anh Duệ có vẻ không kiêng kị gì, Lưu Binh thở phào nhẹ nhõm, vội hỏi:

- Vậy… Trấn Trường, ngài xem những đồ này có cần đổi mới cái nào không? Nếu có thì tôi sẽ cho người đi đổi cho ngài.

Trương Anh Duệ ngó xem, bàn làm việc, ghế ngồi, sô pha, máy điều hòa, máy lọc nước đều mới cả, không cần đổi, hắn suy nghĩ rồi lắc đầu:

- Không cần, còn mới cả, cứ như vậy đi.

Có những lãnh đạo không muốn đổi đồ của người tiền nhiệm, đó cũng là điều có thật, đương nhiên Lưu Binh biết, tình huống này xảy ra khi người tiền nhiệm đã lên chức điều đó chứng tỏ phong thủy của phòng làm việc và những đồ vật là tốt, không cần phải đổi mới… thôi vậy, Lưu Binh lắc đầu: Lãnh đạo đã không muốn đổi, chẳng lẽ bắt hắn đổi được hay sao?

Lưu Binh gật gật cái đầu, khen cho một câu:

- Trấn Trường Trương đúng là tiết kiệm, Trấn Trường sau này ngài vẫn về nhà trọ nghỉ? Nếu không thì cứ ở luôn đây, tôi sẽ thuê phòng, sửa sang lại cho ngài.

Điều kiện cấp trên ra có hạn, các lãnh đạo không phải ai cũng có nhà lầu để ở, nếu như là Trấn Trường thực ra cũng có ký túc nhưng nếu để lãnh đạo ở ký túc thì có vẻ không hợp cho lắm, cần phải ra ngoài thuê giúp cho lãnh đạo một phòng trọ, không lớn lắm nhưng phải yên tĩnh.

Hơn nữa hầu như các lãnh đạo cũng đều có nhà ở không cần phải đi thuê… hay là có người muốn thuê cũng chẳng qua đó là tiền trợ cấp của lãnh đạo mà thôi.

- Nhà tôi cách đây không xa, tôi sẽ về nhà.

Trương Anh Duệ nói, từ đây về nhà mình chưa đầy 10km, mặc dù là đường nông thôn nhưng cũng toàn là dải bê tông hết, lái xe một lúc là được về nhà ăn bát cơm nóng hổi, cần gì phải đi ở ngoài.

- Nếu đã vậy thì…

Nói đến vấn đề này Lưu Binh có vẻ hơi ngượng:

- Chuyện này, Trấn Trường, tổng cộng Đảng ủy của Trấn ta cũng chỉ có 6 chiếc xe, chuyện này…

Lưu Binh vừa nói như thế, Trương Anh Duệ đã hiểu liền, Đảnh ủy có 9 người, mình lại đứng thứ 9 nào là Bí thư Đảng ủy, Trấn Trường, Bí thư Ban kỷ luật và Thanh tra, Chủ tịch của Đại biểu nhân dân…Khoảng cách các lãnh đạo về nhà cũng không xa lắm so với ở ký túc.

Như vậy, thì việc xe cho Trương Anh Duệ về nhà cũng trở thành vấn đề rồi, xe nhà nước mà 9 người mới có 6 chiếc thì biết sắp xếp làm sao? Chẳng lẽ lãnh đạo lại phải nhường xe cho Trương Anh Duệ? Ngày bình thường thì cũng thôi nhưng liên quan đến phúc lợi thì hiển nhiên là không có khả năng ấy xảy ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK