Sau khi cô ta phục hồi tinh thần lại, nhìn về phía Ngọc Tiểu Long gật đầu, nói: "Không nghĩ tới lại là Ngọc tướng quân, mời ngồi! "
Bàn cờ đã bày xong.
Ngọc Tiểu Long khoanh chân ngồi đối diện với cô ta.
Tề Đẳng Nhàn ho khan một tiếng, nói: "Người thì tôi đã mang đến rồi!”
Triệu Hồng Nê khẽ mỉm cười, nói: "Đánh xong ván cờ này rồi nói sau.”
Ngọc Tiểu Long lấy khăn mặt bày trên bàn để lau tay, nói: "Đến đi! Tôi đã không chơi cờ trong một thời gian dài rồi, hy vọng rằng tài đánh cờ không lui quá nhiều.”
Triệu Hồng Nê giơ tay lên, cầm lấy một quân cờ, nói: "Mời!”
Ngọc Tiểu Long trầm ngâm một lát, đưa tay vào trong hộp cờ lấy ra hai quân cờ đặt lên bàn cờ.
Triệu Hồng Nê buông tay ra, bên trong cầm năm quân cờ.
"Tôi quân đen." Triệu Hồng Nê bình tĩnh nói.
Cô ta rất nhanh đã thả quân cờ đen vào tinh vị ở góc dưới bên phải, Ngọc Tiểu Long cũng không suy tư nhiều, chiếm lấy tinh vị góc trên bên trái. (Không hiểu cờ nên không biết tinh vị là gì :(()
Hai người phân biệt đã dựng xong bó cục sơ bộ ở phụ cận bốn tinh vị, thuận tiện đã ở góc dưới bên phải tinh vị bắt đầu chém giết và đối chọi gay gắt.
Cờ của Ngọc Tiểu Long tự nhiên là trong nhu có cương cương như khi cô ấy luyện Thái Cực Quyền, ba mươi chiêu ở phía trước, giết đến không phân cao thấp với Triệu Hồng Nê, khó phân thắng bại.
Chẳng qua, Triệu Hồng Nê chung quy vẫn là kỳ thủ chuyên nghiệp, nghiên cứu đủ loại kỳ phổ, gặp qua vô số hình thái, hơn nữa cả ngày so chiêu với cao thủ.
Cô ta một chiêu tạo nên bút tích như thần, kích hoạt bố cục trước đó, thoáng cái đã khiến cờ trắng của Ngọc Tiểu Long lâm vào khốn cảnh.
Ngọc Tiểu Long quyết đoán vứt bỏ cục diện đã không thể cứu vãn, ngược lại đã đưa chiến trường dần dần kéo dài đến một bên khác.
Lúc ở chiêu một trăm bảy mươi bốn, Ngọc Tiểu Long đã đạt được tiên cơ một lần, nhưng mà, cô ấy hơi do dự, thế mà lại không bắt được.
Khi đến chiêu thứ một trăm bảy mươi bảy, ưu thế này đã bị khả năng đánh cờ mạnh mẽ của Triệu Hồng Nê trừ khử trong vô hình.
Triệu Hồng Nê không khỏi nhẹ nhàng lắc đầu, thế nhưng còn quay đầu nói với Tề Đẳng Nhàn: “Hình như tôi đã đánh giá thấp sự hèn hạ của anh!”
Tề Đẳng Nàn nghe xong, không hiểu sao sờ sờ mũi mình, hắn cũng không nói gì mà, xem cờ không nói là quân tử, hơn nữa Ngọc Tiểu Long rơi vào thế yếu, hắn làm sao lại hèn hạ?
Thật là không không hiểu gì chỉ biết là rất lợi hại!
Lúc ở chiêu thứ một trăm chín mươi hai, cờ đen của Triệu Hồng Nê đã cầm được gân của cờ trắng.
Ngọc Tiểu Long ra một quân cờ nhận thua.
"Lợi hại." Ngọc Tiểu Long lắc đầu, "Lại thêm một ván nữa đi.”
“Đương nhiên!” Triệu Hồng Nê gật đầu nói, tiếp tục cùng Ngọc Tiểu Long trao đổi hộp cờ, sau đó chỉnh lý lại cờ vây trên bàn cờ.
Lúc này đây, đến phiên Ngọc Tiểu Long cầm quân đen.
Ngọc Tiểu Long dường như đã tìm được trạng thái không tồi, sau khi cầm quân đen, bố cục và màn mở đầu đều vô cùng thành công, thẳng đến khi chiêu thứ bốn mươi bốn, cờ trắng nhảy lên, ra một chiêu ngoài dự liệu của mọi người.
Ngọc Tiểu Long nhướng mày, bước này đang ép tới, là muốn ép cô ra bài trước!
Chẳng qua, sau một thời gian ngắn suy nghĩ, lập tức ứng chiêu.
Khả năng chơi cờ mạnh mẽ của Triệu Hồng Nê lần nữa biểu hiện ra uy lực, khi chiêu thứ tám mươi sáu vừa đứt, nước cờ cũng bởi vì một chiêu này mà hoàn toàn thay đổi.
Ngọc Tiểu Long nhạy bén lên, ý đồ vứt bỏ con bỏ chạy.
Cờ trắng lại ở chiêu thứ chín mươi bỏ con!
Một chiêu này, có thể nói là nét bút vẽ rồng điểm mắt, đã hoàn thành mục tiêu chiến lược lớn của Triệu Hồng Nê.
Ngọc Tiểu Long nhìn đến này, không khỏi thả hai quân cờ đen đang cầm ở ngón tay thon dài xuống, một lát sau, cầm lên, sau đó lại một lần nữa thả xuống.
Hai phút sau, cô lắc đầu và nói, "Cô đã giành chiến thắng, tôi không phải là đối thủ của cô."
Triệu Hồng Nê tiện tay ném cờ đen vào trong hộp cờ, nói: "Khả năng chơi cờ của Ngọc tướng quân quả thật đã giảm xuống, hơn nữa, trong khoảng thời gian này, khả năng chơi cờ của tôi đã tăng lên.”
Ngọc Tiểu Long nói: "Dù sao cũng là kỳ thủ chuyên nghiệp, tôi không phải là đối thủ của cô.”
Triệu Hồng Nê quay đầu nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, ánh mắt lộ ra hung quang, lạnh lùng nói: "Anh lừa tôi có thấy vui vẻ không?!”
Tề Đẳng Nhàn kinh ngạc nói: "Ôi, đến người tôi cũng đã mang đến cho cô rồi, cô không nhận nợ phải không? Tôi nói cho cô biết, tôi liên thủ với Ngọc tướng quân, nên chưa chắc đã sợ chị của cô đâu!”
Tề Đẳng Nhàn và Ngọc Tiểu Long là cao thủ, như vậy nếu liên thủ, Thiên Vương lão tử tới cũng sẽ bị đánh thành què.
Triệu Hồng Nê cười lạnh nói: "Ngọc tướng quân thật sự đánh cờ cùng tôi ở trên mạng, hẳn là trận đầu tiên nhỉ? Sau đó, chắc chắn không phải là cô ấy, mà là do anh đổi một người chơi cờ khác.”
Tề Đẳng Nhàn khóe miệng nhếch một cái, ngược lại không nghĩ tới Triệu Hồng Nê lại thông minh như vậy.
"Sau ván cờ kia, tôi quả thật không giúp hắn chơi cờ với cô nữa." Ngọc Tiểu Long lúc này mới cười cười, lắc đầu nói.